Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2749: Cốt tộc và Đa mục tộc (1)

“Bộ công pháp này ta cho các ngươi. Nhưng các ngươi không thể truyền cho người ngoài. Chờ các ngươi tu luyện đến Luyện hư kỳ, lại gặp ta để lấy công pháp Luyện hư kỳ. Huyền Nguyệt thuẫn và Hồng trần địch tặng cho nhóm các ngươi. Đây đều là thông thiên linh bảo hạ phẩm, vừa hay phù hợp để các ngươi sử dụng.”

Bàn tay Trần Nguyệt Dĩnh vừa lật, linh quang chợt loé. Một cái hộp ngọc màu xanh tinh mỹ và một hộp gấm màu xanh xuất hiện trên tay nàng.

Đối với Hợp thể tu sĩ mà nói, thông thiên linh bảo hạ phẩm và linh bảo không khác nhau và bao. Hợp thể tu sĩ chỉ yếu sử dụng thông thiên linh bảo thuợng phẩm. Thông thiên linh bảo hạ phẩm căn bản không thể nhập vào mắt Hợp thể tu sĩ. Thông thiên linh bảo hạ phẩm được đại đa số tu sĩ Hoá thần sử dụng. Tu sĩ Hoá thần có điều kiện kém một chút vẫn còn phải sử dụng linh bảo.

Trần Nguyệt Dĩnh chướng mắt thông thiên linh bảo hạ phẩm, nhưng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cầu còn không được.

Đồ vật được tặng, bọn họ đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Đa tạ Trần sư tổ ban thưởng, chúng ta muốn tiếp giao với nhiều bằng hữu hơn. Còn thỉnh Trần sư tổ chỉ điểm ra khỏi bến mê.”

Vương Trường Sinh khách khí nói. Bọn họ sửa tu công pháp, xem như đứng ở phi thăng phái.

“Phương Minh, chuyện này giao cho ngươi làm. Dẫn bọn họ đi dạo nhiều một chút, nhận thức thêm vài người.”

Trần Nguyệt Dĩnh dặn dò.

Phương Minh liên thânh đáp ứng, đối với hắn chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

“Trần sư tổ, không biết làm thế nào mới có thể đạt được một viên Cửu Long đan?”

Vương Trường Sinh thật cẩn thận hỏi. Cửu Long đan là đan dược bậc sáu, Trần Nguyệt Dĩnh chưa chắc sẽ dễ dàng cho bọn họ.

“Trên tay Dương sư đệ có Cửu Long đan. Nhưng ngươi cũng biết Cửu Long đan rất trân quý, ta sẽ tìm cơ hội hỏi hắn một chút! Nếu Dương sư đệ nguyện ý cho ngươi Cửu Long đan, ta sẽ đưa cho ngươi. Viếc hiện tại các ngươi phải làm là an tâm tu luyện, tu vi mới là quan trọng nhất. Nếu lập hạ công lớn, Cửu Long đan thì tính là cái gì, cho các ngươi một khối địa bàn để tự lập gia tộc cũng không thành vấn đề. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, ai mới là người thật tâm giúp các ngươi.”

Trần Nguyệt Dĩnh ý vị thâm trường nói.

“Đệ tử ro ràng, đương nhiên là Trần sư tổ và Phương sư bá. Về phần Lâm sư tổ, đệ tử quả thật thiếu hắn một phần ân tình. Về sau đệ tử sẽ tìm cơ hội báo đáp Lâm sư tổ. Một giọt ân tình báo đáp một dòng sông, đây là nguyên tắc của vợ chồng chúng ta.”

Vương Trường Sinh cung kính nói.

Trần Nguyệt Dĩnh gật gật đầu cất lời: “Báo ân thì không có gì. Chuyện gì trong khả năng, chuyện gì không thể làm, các ngươi suy nghĩ cho rõ ràng. Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì các ngươi lui xuống đi!”

Ba người Vương Trường Sinh cúi người hành lễ, lui xuống.

Ra khỏi rừng trúc, Phương Minh mở miệng nói:”"Đi thôi! Ta dẫn các ngươi đến một chỗ, giới thiệu với các ngươi một số người.”

Phương Minh hoá thành một đạo độn quang bay về phía chân trời. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo sát phía sau.

Một khắc đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện trên một ngọn núi xanh biếc, từ sườn núi trở lên bị một mảng sương mù dày đặc màu tím che lấp, không thấy rõ tình hình trên núi.

Sườn núi trở xuống cây cối xum xuê, một cầu thang đá kéo dài từ chân núi đến giữa sườn núi.

Chân núi lập một khối bia đá màu xanh cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ cái to “Tử Vân phong”.

Vương Trường Sinh nhìn về một phương hướng. Thần thức hắn cảm ứng được một cỗ linh khí mỏng manh đang dao động, hình như là pháp bảo.

Sương mù nơi đỉnh núi màu tím kịch liệt quay cuồng. Một đạo độn quang màu tím từ đó bay ra, sau một cái chớp động thì dừng ở chân núi.

Độn quang chợt tắt, lộ ra một ông lão mặc áo bào tím sắc mặt hồng nhuận. Ông lão mặt tròn mắt to, nuôi rây dê, mặt mũi hiền lành, một bộ dáng bình dị gần gũi.

Xem pháp lực dao động, hiển nhiên là một vị tu sĩ Hoá thần đại viên mãn.

Ông lão áo bào tím cúi người hành lễ với Phương Minh, cất lời: “Đệ tử bái kiến Phương sư thúc.”

“Tần Minh, ngươi tiến vào Hoá thần đại viên mãn rồi? Không tồi, lấy tư chất của ngươi, hẳn là tiến vào Luyện hư kỳ không vấn đề.”

Phương Minh tán dương, mặt lộ vẻ khen ngợi.

“Phương sư thúc khen trật rồi. Mấy năm nay đệ tử có làm một ít chuẩn bị, nếu không thể tiến vào Luyện hư kỳ. Đệ tử đành nhận mệnh vậy.”

Tần Minh khiêm tốn nói. Ánh mắt dừng trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Giới thiệu với ngươi một chút, bọn họ là Vương sư điệt và Uông sư điệt phi thăng từ hạ giới đến. Trần sư thúc tương đối thưởng thức bọn họ. Ngươi dẫn bọn hắn đi xung quanh làm quen với tình huống hiện tại của bản tông đi. Dẫn bọn hắn đi bái phỏng những Hoá thần tu sĩ khác, kết thêm vài bằng hữu. Vương sư điệt, Tần sư điệt là một Luyện khí sư bậc năm, tinh thông luyện khí thuật, quan hệ rộng khắp. Các ngươi thỉnh giáo hắn vậy. Ta còn có việc cần xử lý.”

Phương Minh giới thiệu đơn giản vài câu, sau đó vội vàng rời khỏi.

“Vương sư đệ và Uông sư muội phi thăng từ hạ giới sao? Không biết các ngươi phi thăng từ nơi nào đến? Tổ tiên của ta cũng là tu sĩ phi thăng, lão nhân gia hắn phi thăng từ Thanh Hoàn giới.”

Giọng điệu Phương Minh thân thiện, tìm đồng hương là thiên tính của nhân loại, người tu tiên cũng không ngoại lệ.

“Chúng ta phi thăng từ Đông Ly giới đến linh giới. Mới đến, chúng ta còn nhiều điều không hiểu, về sau mau Tần sư huynh chỉ điểm nhiều hơn.”

Vương Trường Sinh khách khí nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận