Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3255: Thân thế Đổng Tuyết Ly Cửu Khúc Ngọc Hư Đan tới tay

“Trư Long sơn, Hổ Nguyên Quả!”

Vương Thanh Phong nhíu mày, hắn chỉ Hóa Thần sơ kỳ, thực không phải đối thủ của yêu thú bậc sáu.

“Trong phường thị có truyền tống trận cỡ lớn, các ngươi truyền tống tới Trư Long sơn, có thể tiết kiệm không ít thời gian, có nhiều vị đạo hữu cũng nhận nhiệm vụ này, ai kiếm được Hổ Nguyên Quả trước, Vân Chi Nhưỡng chính là của người đó. Chúng ta tồn kho không nhiều.”

Khương Vân Húc nhắc nhở, giọng điệu chân thành.

“Đa tạ Khương đạo hữu nhắc nhở, chúng ta nếu kiếm được thứ trên đây, sẽ đến mua Vân Chi Nhưỡng của ngươi.”

Vương Thanh Phong cảm ơn một tiếng, cùng Đổng Tuyết Ly rời khỏi.

Đi ra khỏi Túy Tiêu lâu, hai người tâm tình nặng nề.

“Chúng ta đi cửa hàng khác dạo một chút, nói không chừng có biện pháp khác.”

Đổng Tuyết Ly đề nghị.

Vương Thanh Phong gật gật đầu, đáp ứng.

Bọn họ hỏi thăm chung quanh linh đan diệu dược chữa trị kinh mạch đứt gãy, không nói thì thôi, thực bị bọn họ nghe ngóng được một loại trận pháp bậc sáu Thất Tinh Uẩn Linh Trận, có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục, nhưng hơn hai trăm năm sau, mới sẽ tổ chức hội đấu giá.

Ba canh giờ sau, bọn họ từ một tòa lầu các màu vàng cao chín tầng đi ra, vẻ mặt đầy thất vọng.

Trên bảng hiệu lầu các màu vàng viết ba chữ to “Ngọc Đan lâu”, có không ít tu sĩ ra ra vào vào.

Bọn họ chạy hết cửa hàng lớn trong phường thị, trừ Vân Chi Nhưỡng cùng Thất Tinh Uẩn Linh Trận, không có biện pháp khác có thể giúp được Uông Như Yên.

“Chúng ta lại đi phường thị lớn khác đi dạo một chút đi! Nói không chừng...”

Đổng Tuyết Ly còn chưa nói xong, một giọng nam tử ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen chợt vang lên: “Tuyết Ly, ngươi sao lại ở đây? Ta tìm ngươi tìm thật khổ.”

Vừa dứt lời, một trận gió khẽ thổi qua, một ông lão áo bào xanh cao cao gầy gầy chợt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Ông lão áo bào xanh ngũ quan đoan chính, để râu dài, đeo một thanh trường đao, vỏ đao dùng vải thô bọc lại, trên người tản mát ra một luồng sát khí nồng đậm, trên quần áo có không ít vết máu màu nâu, vừa nhìn là biết trải qua nhiều giết chóc.

Nhìn từ linh áp mạnh mẽ trên thân ông lão tản mát ra, rõ ràng là tu sĩ Luyện Hư.

Đổng Tuyết Ly nhìn thấy ông lão áo bào xanh, nhíu chặt lông mày lá liễu, mặt lạn lùng nói: “Ta đã nói rất nhiều lần, đừng quấn lấy ta, ngươi lại theo ta?”

“Không có, không có, ta thực sự không theo ngươi.”

Ông lão áo bào xanh vội vàng xua tay, vẻ mặt khẩn trương, tựa như rất để ý thái độ của Đổng Tuyết Ly. Hắn chú ý tới trang phục phụ nhân của Đổng Tuyết Ly, nghi hoặc nói: “Ngươi thành thân rồi?”

“Không liên quan tới ngươi.”

Đổng Tuyết Ly giọng điệu lạnh như băng. Nàng nhìn Vương Thanh Phong, dịu dàng nói: “Phu quân, chàng ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút rồi trở lại.”

Vương Thanh Phong gật gật đầu, đáp ứng.

Đổng Tuyết Ly sải bước đi về phía một trà lâu, ông lão áo bào xanh vội vàng đuổi theo.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở trong một nhã gian.

“Hắn đối với ngươi tốt không? Xuất thân thế nào? Các ngươi có con chưa? Cũng ở phường thị sao? Ta có thể gặp chút không?”

Ông lão áo bào xanh quan tâm hỏi, vẻ mặt khẩn trương.

“Không liên quan tới ngươi, ngươi đã hại ta nửa đời trước, ta không hy vọng quãng đời còn lại vẫn bị ngươi liên lụy.”

Đổng Tuyết Ly giọng điệu lạnh như băng.

Ông lão áo bào xanh khẽ thở dài một hơi, nói: “Nhiều năm như vậy rồi, con còn không chịu tha thứ cho cha sao?”

“Cha? Hừ, ta không có ngươi người cha này, ngươi lúc bỏ lại ba mẹ con chúng ta, ngươi có từng nghĩ ngươi là cha ta? Ngươi tìm người luận bàn khắp nơi, trêu chọc một đống kẻ thù, có từng nghĩ ngươi là cha ta? Lúc đại ca bị người ta giết chết, ngươi ở nơi nào? Khi mẹ ta bị người ta giết chết, ngươi ở nơi nào? Khi ta bị người ta đuổi giết, ngươi ở nơi nào? Có ai làm cha như ngươi? Mặc kệ vợ con thì thôi, trêu chọc kẻ thù khắp nơi, chê chúng ta mạng dài? Bọn họ đánh không lại ngươi, tới tìm chúng ta gây phiền toái, mẹ cùng đại ca ta đều chết ở trên tay kẻ thù của ngươi, ta bị người ta đuổi giết mấy chục năm, chưa từng được ngủ một giấc ngon, không dám có chút lơi lỏng, cả ngày lo lắng đề phòng.”

Đổng Tuyết Ly giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt đỏ lên.

“Đoàn Thông Thiên, ta cảnh cáo ngươi, ta bây giờ sống rất ổn, ngươi nếu dám hủy hạnh phúc của ta, đừng trách ta không khách khí đối với ngươi, ta nói được thì làm được.”

Đổng Tuyết Ly hít sâu một hơi, cắn răng nói, giọng điệu nghiêm khắc.

Ánh mắt Đoàn Thông Thiên ảm đạm xuống, thấp giọng nói: “Con sống hạnh phúc là tốt rồi, hạnh phúc là tốt rồi, cha sẽ không liên lụy con, cha đã báo thù cho mẹ con cùng Phong nhi. Cha sẽ ngụ ở Ngọc Dương lâu của Ngọc Dương cốc, con nếu gặp phải cái gì phiền toái, có thể tới tìm cha, hoặc là dùng Thiên Âm Bàn liên hệ cha, chỉ cần con mở miệng, bảo cha làm cái gì cũng được.”

“Ngươi đừng đi theo ta là được, ngươi sống đời của ngươi, ta sống của ta.”

Đổng Tuyết Ly nói xong lời này, đi ra ngoài.

Đoàn Thông Thiên thở dài một hơi, áy náy nói: “Tuyết Ly, xin lỗi, cha sai rồi.”

“Xin lỗi có ích gì? Mẹ cùng đại ca ta sẽ không sống lại, ngươi họ Đoàn, ta họ Đổng, chúng ta không quan hệ.”

Đổng Tuyết Ly lạnh lùng nói, bước ra ngoài.

Đi ra khỏi trà lâu, Đổng Tuyết Ly liếc một cái liền thấy được Vương Thanh Phong.

Vương Thanh Phong không truy hỏi thân phận ông lão áo bào xanh, cùng Đổng Tuyết Ly đi tới Ngọc Dương điện.

Truyền tống trận trong phường thị đều ở Ngọc Dương điện, có thể truyền tống đi phường thị lớn khác, bọn họ tính chạy thêm mấy nơi, hy vọng có thể tìm được linh đan diệu dược chữa cho Uông Như Yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận