Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3230: Thiên Phù Bảo Điển Giao Minh Châu nhập cư trái phép

Vương Trường Sinh lấy ra một khối Huyền Hồn Ngọc to bằng quả trứng gà, Phệ Hồn Kim Thiền tựa như cảm ứng được cái gì, lập tức bay tới.

Vương Trường Sinh đút Huyền Hồn Ngọc cho Phệ Hồn Kim Thiền, Phệ Hồn Kim Thiền phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Phệ Hồn Kim Thiền bay xuống mặt đất, mặc cho Vương Trường Sinh gọi như thế nào, nó đều không có phản ứng.

Xem ra Huyền Hồn Ngọc quả nhiên hữu dụng đối với Phệ Hồn Kim Thiền tiến cấp, Vương Trường Sinh sau khi xác nhận nó không có việc gì, thả ra Phệ Hồn Kim Thiền của mình, Phệ Hồn Kim Thiền bay về phía một cây Thiên Hồn Thụ, dán ở trên thân cây.

Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh đi vào tầng hầm ngầm, chuẩn bị luyện khí.

Bảo vật trên tay Vương Trường Sinh không ít, Định Hải Châu, Lưu Ly Trảm Linh Phủ, Cửu Giao Cổ, Huyền Nguyệt Thuẫn, Huyết Thiềm Hồ, Định Linh Châu, Băng Phách Diệt Linh Châm, Thanh Xi Châu, Tỏa Yêu Tác, Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng, Huyền Phong Kỳ, Hàn Nguyệt Châu, Phi Linh Ngoa, Đãng Ma Tiễn, Phục Giao Cung.

Định Hải Châu cùng Băng Phách Diệt Linh Châm là bộ thông thiên linh bảo, Định Hải Châu có mười tám viên, Băng Phách Diệt Linh Châm có bảy cây.

Thanh Xi Châu, Tỏa Yêu Tác, Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng, Huyền Phong Kỳ cùng Đãng Ma Tiễn là trung phẩm thông thiên linh bảo. Đương nhiên, bảo vật quý giá nhất là Thanh Liên Tạo Hóa Đỉnh.

Ngoài ra, Vương Trường Sinh còn có một bộ thi cốt yêu cầm phong thuộc tính bậc sáu, hắn trình độ luyện khí không đủ cao, tạm thời không động vào thi cốt yêu cầm bậc sáu.

Thân là một luyện khí sư, số lượng thông thiên linh bảo trên người Vương Trường Sinh không ít hơn đệ tử tinh anh của Trấn Hải cung, nếu không phải bọn họ muốn thoát ly Trấn Hải cung, Trần Nguyệt Dĩnh sẽ cho bọn họ mỗi người hai món trung phẩm thông thiên linh bảo, nhưng bọn họ đã thoát ly Trấn Hải cung, tự nhiên không còn nữa.

Mọi việc có được sẽ có mất, Vương Trường Sinh đã thoát ly Trấn Hải cung, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn đều sẽ không hối hận.

Hắn hít sâu một hơi, lấy ra một cây bảo đao hào quang màu đỏ lấp lánh, có thể nhìn thấy hai chữ “Phần Thiên”.

Phần Thiên Đao, bản mạng pháp bảo của Vương Thanh Phong, trước mắt là một món linh bảo.

Vương Thanh Phong tiến vào Hóa Thần kỳ, tự nhiên cần sử dụng thông thiên linh bảo.

Vương Trường Sinh ném Phần Thiên Đao lên giữa không trung, há mồm phun ra Lưu Ly Băng Diễm, bao lấy Phần Thiên Đao, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm.

Thanh Ly hải vực, hòn đảo hoang nào đó phạm vi trăm dặm.

Một đạo độn quang màu bạc từ nơi xa bay tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Không qua bao lâu, độn quang màu bạc dừng ở trên không đảo hoang, chính là Vương Mạnh Bân.

Thần thức của hắn nhanh chóng lướt qua cả hòn đảo, lặp đi lặp lại tra xét, sau khi xác nhận không có người, hắn lúc này mới đáp xuống bên trong một thung lũng nhỏ ba mặt là núi.

Hắn phất tay áo, mấy trăm cây cờ trận hào quang màu bạc lấp lánh bay ra, xếp thành hình chữ Nhất, bao vây hắn lại.

“Tán.”

Vương Mạnh Bân nặn pháp quyết, mấy trăm cây cờ trận màu bạc nhất thời nở rộ linh quang, hóa thành mấy trăm đạo độn quang màu bạc, nhập vào trong vách đá biến mất.

Hắn lấy ra một tấm trận bàn bảy cạnh hào quang màu bạc lấp lánh, đánh vào mấy pháp quyết.

Trên bầu trời nhất thời truyền đến một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đám lôi vân kích thước trăm dặm chợt xuất hiện ở trên không thung lũng, chớp lóe sấm rền, có thể nhìn thấy vô số hồ quang màu bạc nhảy lên.

Hắn vốn muốn mời Bạch Ngọc Kỳ hỗ trợ, nhưng sau khi về tới Hàn gia, Bạch Ngọc Kỳ tiếp một nhiệm vụ, phái ra ngoài làm việc, Vương Mạnh Bân ở một hội đấu giá ngầm, hao phí khoản tiền khổng lồ đấu giá mua được một bộ trận pháp bậc năm Thất Tinh Ngự Lôi Trận.

Giảng thực, gần nhất vẫn dùng âm sắc nhiều, an trác cây táo cùng nhưng.

Vương Mạnh Bân hít sâu một hơi, lấy ra nửa trang Thiên Hư Ngọc Thư, ném vào trong thung lũng, để nó lơ lửng ở giữa không trung,

Hắn đánh vào một pháp quyết, lôi vân trên bầu trời truyền đến một tràng tiếng sấm sét điếc tai, một tia chớp màu bạc to bằng cánh tay người trưởng thành cắt qua bầu trời, bổ lên Thiên Hư Ngọc Thư.

Một màn kinh người xuất hiện, Thiên Hư Ngọc Thư sáng lên một đợt linh quang lóa mắt, hấp thu toàn bộ lôi điện lực.

“Quả nhiên hữu dụng.”

Vương Mạnh Bân lộ vẻ mặt vui mừng, tăng thêm lực công kích.

Tiêng ssấm sét ầm ầm ầm không ngừng, từng tia chớp màu bạc thô to bổ lên Thiên Hư Ngọc Thư, Thiên Hư Ngọc Thư chẳng những bình yên vô sự, còn hấp thu hết lôi điện lực.

Hai canh giờ sau, sắc mặt Vương Mạnh Bân tái nhợt xuống, Thiên Hư Ngọc Thư nở rộ ra ánh sáng bạc lóa mắt.

Vương Mạnh Bân hít sâu một hơi, biến đổi pháp quyết.

Lôi vân trên trời chợt kịch liệt quay cuồng, hóa thành một con cá voi màu bạc hình thể thật lớn, từ trên cao lao xuống.

Cá voi màu bạc va chạm với Thiên Hư Ngọc Thư, Thiên Hư Ngọc Thư nở rộ linh quang, cá voi màu bạc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được thu nhỏ, bị Thiên Hư Ngọc Thư hấp thu hết.

Vô số phù văn ký tự huyền ảo bay ra, lơ lửng ở giữa không trung.

Vương Mạnh Bân nhất thời mừng rỡ, vội vàng lấy ra một tấm gương nhỏ hào quang lấp lánh, đánh vào một pháp quyết, một vầng sáng màu xanh bay ra, bao phủ toàn bộ ký tự phù văn huyền ảo.

Không qua bao lâu, toàn bộ ký tự phù văn huyền ảo tán đi, nửa trang Thiên Hư Ngọc Thư linh quang ảm đạm, rơi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận