Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2243: Bạch Linh Nhi chết? (2)

Lưu Nghiệp giáp mặt tỏ thái độ, Vương Thanh Sơn là đồ tôn của hắn, Bạch Linh Nhi muốn động vào Vương Thanh Sơn, cũng cần kiêng kị đôi chút. Cho dù không cân nhắc Lưu Nghiệp, Bạch Linh Nhi cũng không nhất định là đối thủ của Vương Thanh Sơn, một bước chậm dẫn tới từng bước chậm, chính là tàn khốc như vậy.

Bạch Linh Nhi lấy ra một bức tranh cuộn tròn màu xanh, trên tranh là bức họa Vương Thanh Sơn, vẻ mặt của nàng có chút cổ quái. Vứt đi ân oán chủng tộc không nói, Vương Thanh Sơn quả thật ưu tú, nếu Vương Thanh Sơn xuất thân Yêu tộc, nàng có lẽ sẽ cân nhắc Vương Thanh Sơn một phen, đáng tiếc mối thù bằng máu giữa chủng tộc, đã định sẵn nàng không thể đến với Vương Thanh Sơn.

Tuấn kiệt của kẻ địch, chính là tử địch của nàng.

Ngay cả Bạch Linh Nhi cũng chưa phát hiện, thái độ của nàng đối với Vương Thanh Sơn đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.

Một lá bùa truyền âm bay tiến vào, đáp ở trước mặt Bạch Linh Nhi.

Bạch Linh Nhi phất tay áo bào, một đạo hào quang màu trắng bay ra, đánh trúng bùa truyền âm, bùa truyền âm tự cháy lên, truyền ra một giọng nam tử thô ráp: “Linh Nhi biểu muội, nghe nói ngươi gần đây rầu rĩ không vui, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút giải sầu đi!”

“Thực phiền, không có việc gì cứ tới tìm ta.”

Bạch Linh Nhi có chút mất kiên nhẫn, gửi bùa truyền âm cho nàng là biểu ca Hổ Diễm của nàng, là một trong những người ái mộ nàng, nhưng ở trong lúc nàng mất tích, Hổ Diễm cưới đường muội Bạch Thanh Nhi của Bạch Linh Nhi.

Bạch Thanh Nhi là một kẻ hay ghen, Bạch Linh Nhi không muốn đi lại quá gần với Hổ Diễm, tránh cho Bạch Thanh Nhi hiểu lầm.

Nàng vốn định từ chối, tai phải giật giật, hiển nhiên là có người truyền âm cho nàng.

Bên ngoài tiểu viện, một thanh niên áo bào đỏ mày rậm mắt to đứng ở cửa, xem yêu lực dao động của hắn, rõ ràng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Không qua bao lâu, cửa sân mở ra, Bạch Linh Nhi đi ra.

Nàng duỗi cái lưng mỏi, dáng người đẹp hiển lộ không thể nghi ngờ.

“Khoảng thời gian này rúc ở trong tộc quá lâu rồi, biểu ca, ngươi dẫn ta đi giải sầu đi!”

Bạch Linh Nhi cười nói, mặt như hoa đào.

Hổ Diễm nhìn mà ngây ngốc, vỗ ngực đáp ứng.

Hai người rời khỏi Thanh Khâu sơn, chạy về phía xa.

Nửa ngày sau, hai người xuất hiện ở bên trong một thung lũng chim hót hoa thơm, một đàn linh điệp bay múa ở trong thung lũng, trong không khí tràn ngập mùi hoa nồng đậm.

“Biểu ca, ngươi tựa như chưa bao giờ đưa ta tới nơi này, ngươi dẫn ta đến nơi đây, không sợ Thanh Nhi tức giận sao?”

Bạch Linh Nhi nhíu mày hỏi, trong mắt đầy sự hoang mang.

“Linh Nhi biểu muội, thực không dám giấu, ta căn bản không thích Thanh Nhi, lúc trước là cha ta ép ta, ta mới lấy muội ấy, ta thật ra thích nàng.”

Hai tay Hổ Diễm bắt lây bả vai Bạch Linh Nhi, kích động nói, ánh mắt nóng rực.

“Ngươi không phải biểu ca ta, ngươi rốt cuộc là kẻ nào.”

Bạch Linh Nhi chợt giãy thoát đôi tay Hổ Diễm, vẻ mặt đầy sự đề phòng.

Nàng há mồm, một đạo hào quang màu trắng bắn ra, lao thẳng đến Hổ Diễm.

Hổ Diễm tính tránh đi, bên tai truyền đến tiếng của Bạch Linh Nhi: “Biểu ca, ngươi chính là đối với ta như vậy sao?”

Không biết vì sao, ánh mắt Hổ Diễm trở nên si mê, thân thể không nhúc nhích.

Hào quang màu trắng chợt xuyên thủng trái tim Hổ Diễm, “Phập” một tiếng, Hổ Diễm chợt hóa thành một lá bùa hào quang màu bạc lấp lánh, lá bùa tự bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Tiếng sấm sét vang lên ầm ầm ầm, bầu trời truyền đến một tràng tiếng sét đinh tai nhức óc, một đám mây sấm sét năm màu thật lớn xuất hiện ở trên không thung lũng, chớp lóe sấm rền.

Một màn hào quang màu bạc nhạt bỗng dưng hiện lên, che kín cả thung lũng.

Tư Đồ Mị cùng ba tu sĩ Nguyên Anh đeo mặt nạ đồng xanh hiện ra, trên tay bốn người bọn họ đều nắm một khối trận bàn màu bạc nhạt.

“Tốc chiến tốc thắng, nơi này là nội địa Yêu tộc.”

Một nam tử đeo mặt nạ đồng xanh trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm túc.

Bọn họ lần lượt đánh lên trận bàn một pháp quyết, tiếng sét nổ vang, từng tia chớp màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Bạch Linh Nhi trong thung lũng.

Một tiếng rít bén nhọn chói tai vang lên, phạm vi mấy vạn dặm đều nghe được, đây là thần thông chỉ Thiên Hồ nhất tộc có, Thiên Hồ Hống, đây là tín hiệu cầu viện gặp được nguy hiểm.

Rất nhanh, độn quang đủ mọi màu sắc từ nơi xa bay tới.

“Đáng chết, tăng thêm lực độ, đừng để ả...”

Tư Đồ Mị còn chưa nói xong, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn hào quang màu bạc nổ tung ra, Bạch Linh Nhi sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một chút máu tươi, hóa thành một đạo độn quang màu trắng hướng tới nơi xa bay đi, nháy mắt trăm trượng.

Một tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, tốc độ độn quang màu trắng chậm lại.

Tiếng xé gió vang to, một lưỡi đao ánh sáng hình bán nguyệt bắn nhanh đến, nháy mắt xuyên thủng thân thể Bạch Linh Nhi.

Hào quang màu trắng lóe lên, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bắn ra, nhưng Nguyên Anh cỡ nhỏ còn chưa bay ra bao xa, trên trời đánh xuống một tia chớp màu bạc thô to, đánh trúng Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Hơn trăm đạo độn quang từ các nơi bay tới, tốc độ đặc biệt nhanh.

Một nam tử đeo mặt nạ đồng xanh lấy ra một chiếc phi toa màu trắng, nháy mắt phóng to, toàn bộ phi toa màu trắng bảo quang lưu chuyển không ngừng, bốn người bọn Tư Đồ Mị lập tức bay lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận