Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5887: Chân Tiên đại viên mãn

Nội bộ Cửu Tiên tông cũng có phân tranh, Vương gia từ khi lập tộc bắt đầu, đã là đứng về phía Cao gia, một lần này Mạnh Ngọc Điệp tính kế Vương gia, Cao gia tự nhiên biết tình huống.

“Hắn có hỏi tình huống Hạo Dương thành hay không? Mạnh Ngọc Hoa cùng Bạch Giang Tuyết thì sao?”

Vương Thanh Sơn hỏi.

“Hắn chưa nói tình huống của Hạo Dương thành, Mạnh Ngọc Hoa đã trở lại, nhưng Bạch Giang Tuyết không biết tung tích, Mạnh Ngọc Hoa thăm dò ta tin tức các ngươi, biết được các ngươi chậm chạp chưa về, hắn trái lại chưa lộ ra điều khác thường.”

Vương Mạnh Bân nói tình hình thực tế.

“Nếu Cao đạo hữu lại liên hệ ngươi, ngươi cứ nói chúng ta bị trọng thương, không tiện gặp khách, chúng ta cần bế quan chữa thương. Đúng rồi, Mạnh Bân, đây là một trái Ngộ Đạo Quả, ngươi cầm đi, ăn xong Ngộ Đạo Quả, giao hột cho ta.”

Vương Thanh Sơn lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh tinh xảo đẹp đẽ, đưa cho Vương Mạnh Bân.

Bọn họ đạt được mười trái Ngộ Đạo Quả, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên khẳng định có phần, còn lại tám trái, vừa lúc bọn họ tám người mỗi người một trái, hột cũng là bảo bối, tạm thời giữ lại, đến lúc đó giao toàn bộ cho Vương Trường Sinh luyện khí.

“Ngộ Đạo Quả!”

Vương Mạnh Bân hít vào một ngụm khí lạnh, thanh âm trở nên run rẩy.

Hắn tự nhiên biết Ngộ Đạo Quả quý giá, xem ra một lần này đám người Vương Thanh Sơn bởi họa được phúc, đạt được một phần cơ duyên to lớn.

“Ngươi biết Ngộ Đạo Quả quý giá là tốt rồi, đừng truyền ra ngoài, ăn xong mang hột cho ta, ta cần giao cho cửu thúc luyện khí.”

Vương Thanh Sơn dặn dò.

Chỉ có mười trái Ngộ Đạo Quả, không thể làm được mỗi người một trái. Một lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tám người bọn Vương Thanh Sơn đều có một trái, còn lại hai trái cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Vương Mạnh Bân gật gật đầu, hắn nhớ tới cái gì, hỏi: “Lão tổ tông có Ngộ Đạo Quả?”

“Đương nhiên, ngươi cũng có phần, cửu thúc cửu thẩm đương nhiên cũng có phần, không có cửu thúc phái người đưa đồ tới, chúng ta một lần này căn bản không sống sót được.”

Vương Thanh Sơn nghiêm mặt nói.

Hỗn Độn giáp trụ và Thất Tinh Diệt Hồn Châu giúp bọn họ rất nhiều, Hạo Dương thành cũng là Vương Trường Sinh lập công đạt được.

“Vậy thì được.”

Vương Mạnh Bân đáp ứng.

“Ngươi ăn xong Ngộ Đạo Quả, lập tức quay về gia tộc, bảo cửu thúc cửu thẩm đến Hỗn Độn đại lục một chuyến, chỉ có thể giáp mặt giao cho bọn họ, không thể hộ tống.”

Vương Thanh Sơn phân phó.

Ngộ Đạo Quả quá quý giá rồi, quá trình hộ tống có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ, tốt nhất là để bọn họ tự mình đến Hỗn Độn đại lục, như vậy ổn thỏa nhất.

Vương Thanh Sơn cho Liễu Hồng Tuyết cùng Diệp Hải Đường đều một trái Ngộ Đạo Quả, bảo các nàng ăn xong Ngộ Đạo Quả, giữ lại hột Ngộ Đạo Quả.

Các nàng đều hỏi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có Ngộ Đạo Quả hay không, biết được bọn họ cũng có Ngộ Đạo Quả, Diệp Hải Đường và Liễu Hồng Tuyết lúc này mới nhận lấy.

Một lần này ra ngoài, tình huống Vương Nhất Đao tệ nhất, mất một tay, thiếu chút nữa thân tử đạo tiêu.

Vương Thanh Sơn đi vào một gian mật thất, lấy ra một trái Ngộ Đạo Quả, nhanh gọn ăn hết.

Thịt quả vào miệng lập tức tan, hóa thành một dòng nước ngọt lành, miệng lưu hương thơm.

Ngộ Đạo Quả vĩnh cửu tăng lên ngộ tính của hắn, đối với hắn tu luyện hoặc tìm hiểu công pháp, đều có trợ giúp rất lớn.

Vương Thanh Sơn lấy ra một cái ngọc giản, dán ở mi tâm, thần thức chìm vào trong đó.

Hắn tìm hiểu 《 Thí Tiên Cửu Kiếm 》, môn công pháp này so với thứ hắn bây giờ tu luyện còn lợi hại hơn, tổng cộng có chín môn độc môn thần thông, phối hợp lực lượng pháp tắc đối địch, uy lực tăng lên không ít.

Ba ngày sau, Vương Mạnh Bân rời khỏi Hạo Dương thành, quay về Thiên Thần hải vực.

...

Cửu Tiên thành, tòa trang viên nào đó, Mạnh Ngọc Điệp đang báo cáo với Kim Ngọc Lan.

“Ta không bảo ngươi phái nhiều tu sĩ Vương gia như vậy đi chấp hành nhiệm vụ, ngươi xuất thân Mạnh gia, thiên vị Mạnh gia ta có thể hiểu, nhưng ngươi phải rõ, ngươi đầu tiên là đệ tử của Cửu Tiên tông, phải lấy lợi ích Cửu Tiên tông làm đầu.”

Kim Ngọc Lan khiển trách.

Nàng cũng không phải để ý sống chết của đám người Vương Thanh Sơn, mà là để ý Mạnh Ngọc Điệp càng thêm coi trọng Mạnh gia hơn.

“Sư phụ dạy dỗ đúng, đệ tử đã hiểu.”

Mạnh Ngọc Điệp thành thật đáp ứng.

“Việc này dừng ở đây, lần sau thu liễm chút, Cao sư muội rất bất mãn cách làm của ngươi, ngươi muốn suy yếu thực lực Vương gia, sẽ có biện pháp, không cần thiết áp dụng biện pháp ngu xuẩn như vậy, người sáng mắt đều có thể nhìn ra được.”

Kim Ngọc Lan dạy dỗ.

Mạnh Ngọc Điệp liên thanh vâng dạ. Nàng lấy ra một tấm pháp bàn màu vàng nhạt, đánh vào một đạo pháp quyết, biến sắc.

“Đã xảy ra việc gì lớn?”

Kim Ngọc Lan thuận miệng hỏi.

“Thiên Cơ thành hiện thế ở Bạch Mã sơn mạch, tu sĩ Kim Tiên của Mộ Dung gia dẫn đội chạy qua rồi.”

Mạnh Ngọc Điệp báo cáo.

“Mộ Dung gia, hừ, lại là Lạc Thủy tiên tử bói toán ra kết quả à? Mộ Dung gia thật là gặp vận cứt chó, Cửu Tiên tông chúng ta nếu cũng xuất hiện một vị tu sĩ tinh thông bói toán thì tốt rồi.”

Kim Ngọc Lan thở dài nói, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Cửu Tiên tông có bói toán sư Chân Tiên kỳ, chẳng qua lúc chuẩn lúc không.

“Được rồi, ngươi đi xuống đi!”

Kim Ngọc Lan phất phất tay, bảo Mạnh Ngọc Điệp lui xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận