Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2049: Trương Vô Trần lãnh khốc vô tình (1)

Ngũ Long hải vực, Thanh Liên đảo.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên lặng, Uông Như Yên và Diệp Hải Đường ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm, trên bàn đá bày mười mấy món pháp bảo linh quang lấp lánh.

“Hải Đường, những pháp bảo này cháu cũng chướng mắt sao? Gia tộc chúng ta không lấy ra được pháp bảo tốt hơn.”

Uông Như Yên nhíu mày hỏi. Diệp Hải Đường tính tình cao ngạo, nàng yêu cầu đối với bản mạng pháp bảo khá nghiêm, đến nay còn chưa có bản mạng pháp bảo.

Lúc ở Kết Đan kỳ, nàng rất ít đấu pháp với người ta, càng nhiều là bày trận đối địch. Đến Nguyên Anh kỳ, còn chưa có bản mạng pháp bảo, vậy thì nói không thông, lúc đối địch sẽ thiệt thòi lớn.

“Bác, cháu đã mời bác trai luyện chế cho cháu bản mạng pháp bảo, chờ bác ấy trở về nói sau, cháu chờ được nổi, cơm ngon không sợ muộn.”

Diệp Hải Đường ánh mắt kiên định. Nàng đưa vạn năm Quỷ Âm Mộc cho Vương Trường Sinh, thỉnh Vương Trường Sinh luyện chế một bộ pháp bảo.

Nàng là trận pháp sư, cả bộ pháp bảo có thể phát huy sở trường của nàng, bố trí trận pháp đối địch.

Uông Như Yên khẽ thở dài một hơi, thu hồi các pháp bảo này, nói: “Bác trai của cháu đến nay chưa về, cũng không biết hắn bây giờ ở nơi nào.”

Vương Trường Sinh đi Táng Tiên hải vực trừ ma, một đi không trở lại, nếu không phải bản mạng hồn đăng còn chưa tắt, nàng cũng muốn đi Táng Tiên hải vực tìm kiếm Vương Trường Sinh.

“Qua một đoạn thời gian nữa, nếu bác trai còn không trở lại, cháu đi Táng Tiên hải vực tìm bác ấy, bác ấy khẳng định sẽ không có việc gì đâu! Nhất định.”

Diệp Hải Đường giọng điệu nghiêm túc, bản mạng hồn đăng của Vương Trường Sinh còn chưa tắt, nói rõ Vương Trường Sinh có thể là bị cấm chế vây khốn, tạm thời không thể thoát thân mà thôi.

“Ta cũng cho rằng như vậy. Đúng rồi, Hải Đường, về Kết Anh đại điển, cháu thật sự không cần tổ chức Kết Anh đại điển sao?”

Diệp Hải Đường tu luyện là công pháp quỷ đạo, nàng lại dẫn theo Triệu Mị Nhi, nàng không muốn tuyên dương khắp nơi quan hệ của mình cùng Vương gia, để tránh tương lai có một ngày liên lụy Vương gia.

“Cháu không để ý mấy thứ này, bác, về sau cháu có thể sẽ rất ít trở về Thanh Liên đảo, nhưng Thanh Liên đảo vĩnh viễn là nhà của cháu.”

Diệp Hải Đường tính sau khi nắm giữ thần thông Nguyên Anh kỳ, nàng sẽ đi Vạn Quỷ hải vực tu luyện, thuận tiện giúp gia tộc chiếu cố cửa vào di chỉ Trấn Hải tông.

“Cháu đã quyết định, vậy cứ như vậy đi! Có việc phải nói với bác trai bác gái, cha cháu với mẹ cháu đi sớm, Ngọc Đồng tráng niên mất sớm, Trường Nguyệt cũng chỉ có cháu đứa con gái này, nếu là bọn họ còn sống, nhìn thấy cháu kết anh khẳng định sẽ rất vui vẻ.”

Uông Như Yên thở dài nói, mặt lộ vẻ hồi ức.

Nhớ về năm đó, Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt khoẻ mạnh, Diệp Hải Đường tính cách sáng sủa. Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm đi rồi, Diệp Ngọc Đồng bị hại, Diệp Hải Đường dần dần trở nên hướng nội, nếu không phải Vương Trường Sinh phát hiện kịp thời, nàng chỉ sợ tính tình đã thay đổi hẳn, đi lên một con đường không có lối về.

Diệp Hải Đường khẽ thở dài một hơi, lặng lẽ nói: “Cháu nghe Triệu Mị Nhi nói, thật sự có Minh giới tồn tại, tu sĩ chết đi có thể ở Minh giới một lần nữa đạt được sinh mệnh.”

“Minh giới? Cháu đừng quá tin tưởng lời của cô ta, cô ta dù sao cũng là lão quái vật sống mấy ngàn năm, cháu đừng để bị cô ta lừa.”

Uông Như Yên không cho là đúng, có chút lo lắng dặn dò.

Minh giới chỉ tồn tại trên điển tịch, thứ trên điển tịch không hẳn đều là thật, dù sao ngay cả động phủ cổ tu sĩ cũng có thể làm giả, huống chi một cái thế giới chỉ tồn tại trên điển tịch? Nàng lo lắng Diệp Hải Đường bị Triệu Mị Nhi lừa đi hành hung làm ác.

Diệp Hải Đường gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt như có chút suy nghĩ, trong đầu hiện ra một câu của Triệu Mị Nhi: “Minh giới, kết thúc của sinh mệnh cũ, cũng là khởi đầu của sinh mệnh mới.”

...

Bắc Cương, Hỏa Vân sơn mạch.

Ở sâu trong Hỏa Vân sơn mạch truyền ra từng đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh lửa ngập trời.

Ở sâu trong dãy núi, bên trong một thung lũng bốn phương thông suốt, hai nam một nữ đang vây công một ông lão áo bào xanh khuôn mặt trắng nõn, dáng người khô gầy, mười mấy thi thể ngã xuống đất, những thi thể này đều là thây khô, tinh huyết toàn thân tựa như đã bị hút khô, trên mặt đất phân tán mười mấy món pháp bảo linh quang ảm đạm, còn có không ít cờ trận gãy.

Trong tay ông lão áo bào xanh nắm một cây quạt lông tỏa ra linh quang bảy màu, nhẹ nhàng quạt một cái, một mảng linh quang bảy màu bay ra, các loại pháp thuật đánh lên linh quang bảy màu, tan rã giống như mùa xuân tuyết tan, không thể tới gần ông lão áo bào xanh.

Trên người ông lão áo bào xanh chồng chất vết thương, sắc mặt tái nhợt.

“Âu Dương Hồng Quang, không đúng, hẳn là tà ma, ngươi không chạy được đâu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

Một ông lão áo bào đỏ thân hình cao lớn, mặt mày hồng hào trầm giọng quát. Mấy trăm năm trước, Âu Dương gia ngũ trưởng lão Âu Dương Hồng Quang bị tà ma đoạt xá, lẻn về Âu Dương gia đánh cắp Thất Thải Phượng Vũ Phiến một trong ba đại trấn tộc chi bảo của Âu Dương gia, Âu Dương Hồng Thịnh ra tay đả thương ma đầu này, ma đầu vì tránh né đuổi giết, trốn vào Vẫn Tiên Băng Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận