Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3590: Quả trứng linh thú. Ấp trứng

Vương Trường Sinh ném bình ngọc màu xanh về phía trước, đánh vào một pháp quyết, hình thể bình ngọc màu xanh tăng vọt, chợt phun ra một quầng sáng màu xanh, một con voi khổng lồ toàn thân màu đỏ xuất hiện trên mặt đất, trên thân con voi khổng lồ dán một lá bùa ánh sáng xanh lấp lánh, vẻ mặt uể oải.

Đây là một con Hỏa Vân Tượng bậc năm, Vương gia thường xuyên phái người bắt yêu thú cấp cao, đại bộ phận dùng để nuôi Lân Quy, Lân Quy không thích vật chết, bình thường là ăn sống yêu thú.

Vương Trường Sinh phất tay áo, vô số hơi nước màu lam tuôn trào ra, chợt hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu lam, chém lên trên thân Hỏa Vân Tượng, ngoài thân Hỏa Vân Tượng nhất thời có thêm một vết máu dài nhỏ.

Hắn đâm gai nhọn ngoài thân mộc yêu lên vết thương của Hỏa Vân Tượng, một màn kinh người xuất hiện, Hỏa Vân Tượng chợt phát ra một tiếng rống thê lương, thân thể vặn vẹo không ngừng.

Năm ngón tay Vương Trường Sinh hướng về không trung chộp nhẹ một cái, một bàn tay vô hình bỗng dưng hiện lên, gắt gao bắt được thân thể Hỏa Vân Tượng.

Thân thể Hỏa Vân Tượng chậm rãi khô quắt, tựa như toàn bộ tinh huyết đều bị hút khô.

Phệ Hồn Kim Thiền từ ống tay áo Vương Trường Sinh bay ra, phun ra một quầng sáng màu vàng bao phủ Hỏa Vân Tượng, một con voi cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bay vào trong miệng nó rồi biến mất.

Vương Trường Sinh ngạc nhiên phát hiện, trạng thái của mộc yêu đã tốt hơn chút, xem ra muốn để nó khôi phục nhanh hơn, phải để nó hấp thu đủ tinh huyết.

Nhắm chừng tinh huyết của yêu thú bậc sáu, sẽ làm nó khôi phục nhanh hơn.

Vương Trường Sinh từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin, đánh vào một pháp quyết, tiếng Tôn Nguyệt Kiều theo đó vang lên: “Cha, Tôn tiền bối, Công Tôn tiền bối của Vạn Linh môn tới bái phỏng.”

“Mời bọn họ đến sảnh đón khách, ta lập tức qua.”

Vương Trường Sinh phân phó, thu hồi pháp bàn đưa tin.

Lấy tư chất của Công Tôn Ưởng, tiến vào Luyện Hư kỳ là chuyện rất bình thường.

Vương Trường Sinh tới sảnh đón khách, không qua bao lâu, Công Tôn Ưởng cùng Tôn Thiên Hổ liền đi vào, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười.

“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, sự tích của ngươi, chúng ta ở Vạn Linh môn cũng có nghe nói.”

Công Tôn Ưởng tán dương. Tin tức Vương Trường Sinh chém giết nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ đã truyền bá ra, bọn họ cũng có nghe nói.

“Đúng vậy! Vương đạo hữu một mình đã tiêu diệt nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ, bây giờ nhắc tới Thái Hạo Chân Nhân, ai không biết ai không hiểu?”

Tôn Thiên Hổ cười phụ họa nói.

Lúc bùng nổ đại chiến, thời gian Tôn Thiên Hổ tiến vào Luyện Hư kỳ không dài, Vạn Linh môn điều động không ít nhân thủ, không cần Tôn Thiên Hổ ra chiến trường.

“Vương đạo hữu, đây là một chút tâm ý của ta, bất thành kính ý.”

Công Tôn Ưởng lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Nếu không phải Vương Trường Sinh chủ động nhắc tới với Tôn Thiên Hổ, Công Tôn Ưởng nói không chừng sẽ tọa hóa ở Đông Ly giới. Đông Ly giới từng xuất hiện nhiều vị linh thể giả, nhưng đều dừng lại Hóa Thần.

Một phần nhân tình này, Công Tôn Ưởng phải trả.

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, mở ra hộp ngọc màu vàng, bên trong có bảy viên thuốc màu vàng nhạt, tản mát ra một làn hương thơm kỳ lạ.

“Đây là thuốc tiên chữa thương Kim Nhung Đan của Vạn Linh môn chúng ta, lấy máu Kim Nhung Thú bậc sáu cùng Lộc Nhung Thảo năm ngàn năm làm thuốc chính luyện chế thành, có kỳ hiệu đối với thương thế sét đánh tạo thành.”

Công Tôn Ưởng giải thích. Vương Trường Sinh là luyện khí sư, Uông Như Yên là chế phù sư, bọn họ không thiếu thứ bình thường.

Hắn không lấy ra được trận pháp bậc sáu, nghĩ đi nghĩ lại, tặng bảy viên Kim Nhung Đan tương đối tốt. Vương gia thời gian quật khởi khá ngắn, chưa có luyện đan sư bậc sáu, hẳn là đang rất thiếu đan dược chữa thương bậc sáu.

Rất nhiều tán tu thật vất vả vượt qua lục cửu lôi kiếp, bị thương nặng, không được kịp thời trị liệu, cuối cùng thân tử đạo tiêu.

“Công Tôn đạo hữu quá khách khí rồi, chúng ta là quen biết đã lâu, không cần như thế.”

Vương Trường Sinh khách khí nói. Kim Nhung Đan, Càn Dương Hóa Ách Đan cùng Tuyết Liên Ngọc Cao đều là thuốc tiên chữa thương cực tốt. Tuyết Liên Ngọc Cao đã dùng hết rồi, Càn Dương Hóa Ách Đan cũng không còn mấy viên, có Kim Nhung Đan, tộc nhân trùng kích Luyện Hư kỳ bị thương nặng, khôi phục nhanh một chút, không đến mức bị thương nặng mà chết.

“Việc nào ra việc đó, Vương đạo hữu cũng đừng khách khí với ta.”

Công Tôn Ưởng vẻ mặt nghiêm túc, hắn là không lấy ra được thứ quá quý giá, cũng chỉ Kim Nhung Đan lấy ra tay, tốt xấu gì cũng là độc môn bí dược của Vạn Linh môn, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhận bảy viên Kim Nhung Đan. Hắn cân nhắc một chút, lấy ra mộc yêu, thành khẩn nói: “Tôn đạo hữu, Công Tôn đạo hữu, các ngươi đến vừa lúc, mộc yêu ta chăn nuôi tiến vào bậc sáu, bị thương nặng, các ngươi có biện pháp nào, có thể khiến nó khôi phục nhanh một chút hay không?”

Công Tôn Ưởng tiếp nhận mộc yêu, thật cẩn thận quan sát, hắn cùng Tôn Thiên Hổ nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu với nhau.

“Chúng ta không chăn nuôi mộc yêu, không có kinh nghiệm phương diện này, chúng ta trở về hỏi sư huynh đệ hoặc là sư thúc bá khác một phen, nếu có biện pháp thích hợp, chúng ta sẽ lập tức thông báo ngươi.”

Công Tôn Ưởng lộ vẻ mặt khó xử.

Nếu linh thú linh cầm, hắn còn có thể cho một ít ý kiến, mộc yêu thì khó. Cho dù ở Vạn Linh môn, tu sĩ cấp cao chăn nuôi mộc yêu cũng không nhiều, đều là thụ yêu hoa yêu.

Bụi gai thành yêu, bọn họ nghe cũng chưa từng nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận