Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2045: Song hỷ lâm môn (2)

Nhìn thấy điểm sáng năm màu đầy trời, Uông Như Yên có chút kinh ngạc, nàng tự nhiên nhận ra, đây là có tu sĩ trùng kích Nguyên Anh kỳ.

Uông Như Yên tung người bay về phía trời cao, nàng rất nhanh đã phát hiện Thải Liên tiên tử cùng Vương Thanh Sơn.

“Thanh Sơn, vị tiên tử này là?”

Uông Như Yên có chút tò mò hỏi, chẳng lẽ Vương Thanh Sơn thông suốt rồi? Muốn tìm kiếm đạo lữ?

“Cửu thẩm, đây là Thải Liên tiên tử, Thải Liên tiên tử ở Bắc Cương tu tiên giới rất có danh tiếng, tinh thông thuật bói toán, ta cố ý mời nàng tới đây làm khách.”

Vương Thanh Sơn cười giải thích, hắn tự nhiên cảm thụ ra, khí tức Uông Như Yên cường đại hơn so với trước kia không ít.

“Tiểu muội nghe đại danh của Thiên Cầm tiên tử đã lâu, hôm nay cuối cùng là nhìn thấy chân nhân.”

Thải Liên tiên tử cười nói, nàng ở Thanh Liên đảo hơn bốn mươi năm, chính là hy vọng nhìn thấy Thanh Liên tiên lữ, tuy nói còn chưa nhìn thấy Thái Hạo chân nhân, có thể nhìn thấy Thiên Cầm tiên tử cũng không tệ.

“Thải Liên tiên tử không dễ gì đến một chuyến, ở thêm một đoạn thời gian.”

Uông Như Yên khách khí nói, nhìn về phía Vương Thanh Sơn, hỏi: “Đúng rồi, Thanh Sơn, ai đang trùng kích Nguyên Anh kỳ?”

“Là Hải Đường biểu muội, lôi kiếp sắp qua rồi, nàng tiến vào Nguyên Anh kỳ nắm chắc vẫn là khá lớn.”

Vương Thanh Sơn vui vẻ vô cùng, Vương Trường Sinh trừ Chu Tư Hồng, Vạn Kiếm môn thưởng cho bốn phần linh vật Kết Anh, còn có một chút hòn đảo.

Diệp Hải Đường tiến vào Nguyên Anh kỳ mà nói, thực lực Vương gia sẽ càng mạnh.

Theo ánh mắt ba người bọn Vương Thanh Sơn nhìn lại, bầu trời có một đám mây đen thật lớn, từng tia chớp màu bạc đánh xuống.

Một lát sau, mây đen chỉ còn lại có kích thước hơn trăm trượng, hóa thành một con lôi ưng màu bạc hình thể thật lớn, lao về phía dưới.

Ầm ầm ầm!

Một mảng lôi quang màu bạc chói mắt sáng lên, trong lòng Uông Như Yên căng thẳng, tung người bay qua.

Lôi quang màu bạc tan đi, Diệp Hải Đường từ trong một đống loạn thạch bay ra, sắc mặt của nàng tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Nàng thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ, khổ tu mấy trăm năm, nàng rốt cuộc tiến vào Nguyên Anh kỳ, có thể báo thù cho cha.

Uông Như Yên từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt đầy quan tâm.

“Bác gái, ta không sao, ta rốt cuộc tiến vào Nguyên Anh kỳ, một ngày nào đó, ta muốn cầm lại thứ cha ta mất đi.”

Ánh mắt của Diệp Hải Đường kiên định, giọng điệu hùng hồn.

Uông Như Yên vui mừng gật gật đầu, nói: “Cháu vừa tiến vào Nguyên Anh kỳ, trước...”

Lời của nàng còn chưa nói xong, trên không chợt toát ra nhiều điểm linh quang, linh quang đủ mọi màu sắc.

Uông Như Yên và Diệp Hải Đường nhìn nhau, trăm miệng một lời nói; “Dị tượng kết anh!”

Nơi xa, Thải Liên tiên tử nhìn trên không xuất hiện linh quang năm màu, vẻ mặt đầy chấn động.

Vương Thanh Sơn cũng ngây người, hắn không ngờ, thế mà có vị tộc nhân thứ hai trùng kích Nguyên Anh kỳ, xem phương hướng đám mây sấm sét, là Vương Thanh Linh đang trùng kích Nguyên Anh kỳ.

Bách Linh phong, đỉnh núi dựng sừng sững một tòa trang viên diện tích cực rộng, Băng Phong Giao ghé vào trong một hồ nước lớn mười mẫu, ánh mắt nó nhìn một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng nơi xa, phát ra những tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, tựa như đang cổ vũ cho Vương Thanh Linh.

Trong lầu các màu xanh, Vương Thanh Linh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, hai mắt nhắm nghiền, chau mày.

Nàng đang độ tâm ma kiếp, trong lư hương màu xanh cách đó không xa cắm một đoạn nhỏ Tam Nguyên Định Linh Hương.

...

Một con giao long màu trắng dài hơn trăm trượng lượn không ngừng ở bầu trời, một đám tu sĩ Vương gia đang điên cuồng công kích giao long màu trắng, Ngao Thanh đứng ở trên không, vẻ mặt lạnh lùng.

Giao long màu trắng mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một luồng ánh sáng màu trắng cực lạnh lẽo, đánh lên trên thân tu sĩ Vương gia, tu sĩ Vương gia nháy mắt biến thành tượng băng, cái đuôi nó đảo qua, tượng băng chia năm xẻ bảy.

“Tiểu Bạch mau dừng tay, ngươi không thể làm như vậy, Tiểu Bạch dừng tay, bọn họ là người thân của ta, cũng là người thân của ngươi đó! Ngươi không thể thương tổn bọn họ.”

Vương Thanh Linh dang đôi tay, ngăn lại Băng Phong Giao, quát lớn.

“Hừ, Nhân tộc các ngươi thích nuôi nhốt linh thú, có khi nào coi linh thú là người thân? Ngao Bạch, giết sạch bọn họ, lão phu đưa ngươi quay về giao long nhất tộc, cho ngươi làm tộc trưởng đời tiếp theo.”

Ngao Thanh lạnh lùng nói, giao long màu trắng ngửa mặt lên trời thét dài, lại muốn tiếp tục công kích tu sĩ Vương gia.

“Tiểu Bạch đừng nghe hắn nói lời ma quỷ, ta luôn coi ngươi là người thân, ta với ngươi cùng ăn cùng ngủ, cha mẹ là gia tộc thông gia với nhau, bọn họ cũng không ân ái, thường xuyên cãi nhau. Bà nội chỉ biết đốc xúc ta tu luyện, chỉ có ngươi nguyện ý nghe ta dốc lòng kể ra, ta luôn coi ngươi làm đệ đệ, mỗi lần phát ra bổng lộc, ta chuyện thứ nhất đều là mua đồ ăn cho ngươi, ngươi quên rồi sao? Đừng thương tổn bọn họ, bọn họ là người thân của ta, cũng là người thân của ngươi.”

Vương Thanh Linh mặt đầy nước mắt, la lớn.

Rống!

Giao long màu trắng từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Vương Thanh Linh.

Vương Thanh Linh hít sâu một hơi, lau khô nước mắt, lẩm bẩm: “Ngươi không phải Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sẽ không đối đãi ta như vậy, nó sẽ không đối đãi người thân của mình như vậy, nó có linh tính.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận