Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3640: Đoạt thức ăn (2)

Mây lửa màu vàng quay cuồng dâng trào, giọt mưa màu vàng to như hạt đậu trút xuống, không qua bao lâu, giọt mưa màu vàng hóa thành quả cầu lửa màu vàng thật lớn, quả cầu lửa màu vàng dày đặc lục tục nện xuống, hơn phân nửa quả cầu lửa màu vàng rơi ở trên lưng Thổ Ly Quy, bao phủ bóng người Thổ Ly Quy, ánh lửa ngập trời.

Một luồng ánh sáng màu vàng từ trong lửa cháy bay ra, hóa thành một hư ảnh con rùa khổng lồ màu vàng. Hư ảnh con rùa khổng lồ há mồm phun ra một cơn cuồng phong màu vàng, ngọn lửa màu vàng theo đó dập tắt.

Hư ảnh con rùa khổng lồ mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một lốc xoáy màu vàng, hướng về mây lửa màu vàng trên bầu trời thổi quét đi.

Lốc xoáy màu vàng nhập vào mây lửa màu vàng, quấy nó vỡ nát, mây lửa màu vàng hóa thành một lá cờ phướn màu vàng, bay ngược ra ngoài.

Đúng lúc này, trên không hư ảnh con rùa khổng lồ nổi lên một đợt gợn sóng, một bàn tay màu vàng bỗng dưng hiện lên, trong nháy mắt đã vố xuống.

Hư ảnh con rùa khổng lồ phun ra một luồng ánh sáng màu vàng, đánh tan bàn tay màu vàng, tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, bàn tay màu vàng hóa thành một ngọn lửa màu vàng, bao phủ hư ảnh con rùa khổng lồ.

Mười mấy ánh lửa màu vàng to dài bay vút đến, xuyên thủng hư ảnh con rùa khổng lồ, hư ảnh con rùa khổng lồ hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn.

Pháp tướng bị phá, Thổ Ly Quy phát ra một tiếng rống thê lương.

Diễm Thước lật bàn tay phải, một cây trường cung ánh sáng màu đỏ lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên tay, hiển nhiên là một món hạ phẩm thông thiên linh bảo.

Hắn lấy ra một mũi tên ô quang lập lòe, toàn thân mũi tên trong suốt lấp lánh, trên thân mũi tên có khắc một ít phù văn huyền ảo, tản mát ra một luồng hồn lực dao động mãnh liệt.

Diệt Hồn Tiễn, bảo vật dùng một lần, đừng nói yêu thú bậc sáu, cho dù yêu thú bậc bảy bị Diệt Hồn Tiễn đánh trúng, thần hồn cũng sẽ bị thương, chuyên môn dùng để đối phó yêu thú hoặc tu sĩ phòng ngự mạnh mẽ.

Sau một tiếng tên xé gió vang lên “Vù”, Diệt Hồn Tiễn bắn ra, hóa thành một dải cầu vồng màu đen, lao thẳng đến Thổ Ly Quy.

Một quầng sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên người Thổ Ly Quy, thân thể Thổ Ly Quy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kết băng, biến thành một bức tượng băng thật lớn.

Không qua bao lâu, tầng băng chợt hóa đá, Thổ Ly Quy thoát vây, Diệt Hồn Tiễn cũng đánh lên trên thân nó.

Thân thể Thổ Ly Quy run lên, phát ra tiếng rống thống khổ đến cực điểm.

Ánh sáng màu trắng lóe lên, một viên gạch màu trắng xuất hiện ở trên trời, nháy mắt phóng to, hóa thành một viên gạch khổng lồ màu trắng nện xuống.

Thổ Ly Quy thần hồn bị thương, phản ứng kém xa trước đó, còn chưa kịp phản ứng, viên gạch khổng lồ màu trắng hạ xuống, đất rung núi chuyển.

Thấy một màn như vậy, ba người bọn Diễm Thước vui vẻ vô cùng.

Ba người bọn Diễm Thước vội vàng bay qua, thiếu phụ váy trắng bấm pháp quyết.

Viên gạch khổng lồ màu trắng bay lên, mặt đất hiện ra một cái hố thật lớn, trong hố trống trơn.

“Muốn chết.”

Sắc mặt Diễm Thước lạnh lùng, lấy ra năm mũi tên ánh sáng màu đỏ lập lòe, nhắm vào mặt đất.

Tiếng tên xé gió “Vù vù vù” vang lên, năm mũi tên màu đỏ hóa thành năm dải cầu vồng màu đỏ, lao thẳng đến mặt đất.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, năm mũi tên lục tục đánh lên mặt đất, mặt đất vỡ tung ra, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên từ lòng đất bay ra.

Vương Trường Sinh vốn cho rằng là Lý Long bị tập kích, chạy tới xem xét, phát hiện là Thổ Ly Quy bậc sáu độ đại thiên kiếp, canh giữ ở lòng đất, yên lặng xem biến hóa.

Ba người bọn Diễm Thước thật không dễ gì tiêu diệt Thổ Ly Quy, kết quả là xác Thổ Ly Quy bị Vương Trường Sinh cướp đi, bọn họ tự nhiên sẽ không cam lòng.

“Nhân tộc! Luyện Hư trung kỳ đã dám cướp đồ của ta, có gan cướp, không có mạng hưởng dụng.”

Diễm Thước mặt đầy sát khí.

“Thật không? Cái đó không nhất định!”

Vương Trường Sinh cười lạnh nói. Nhân tộc và Tinh Hỏa tộc vốn đã là tử địch, cướp đồ của Tinh Hỏa tộc, hắn không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì.

Vương Trường Sinh phất tay áo, chín viên Định Hải Châu bay ra, sau khi xoay vù vù, ánh sáng màu lam nở rộ, trào ra vô số nước biển màu lam, bao phủ phạm vi mười mấy dặm, nước biển màu lam càng lúc càng nhiều, lao thẳng đến Diễm Thước.

Uông Như Yên lấy ra Thiên Âm Địch, bắt đầu thổi.

Một đợt tiếng sáo vui tươi vang lên, làm người ta nghe xong chiến ý dâng cao.

Cân nhắc đến Tinh Hỏa tộc có bảo vật công kích thần hồn, Vương Trường Sinh chưa thả ra Lân Quy đối địch, hắn cũng không muốn Lân Quy bước vào vết xe đổ của Thổ Ly Quy.

Một con sông màu lam chảy xiết dâng trào đến, còn chưa tới gần người, đã nhấc lên một cơn sóng to cao mấy trăm trượng, như một ngọn núi nước màu lam, lao về phía ba người Diễm Thước.

Thanh niên áo vàng lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra ánh sáng màu vàng kim, sau khi mặt gương chợt hiện ra vô số phù văn màu vàng, phun ra một ngọn lửa màu vàng, hóa thành một con mãng xà lửa màu vàng dài hơn trăm trượng, đánh về phía bàn tay màu lam.

Mãng xà lửa màu vàng và bàn tay màu lam va chạm, nhất thời bộc phát ra lượng lớn sương mù màu trắng, không qua bao lâu, mãng xà lửa màu vàng đã bị nước biển cuồn cuộn không ngừng bao phủ.

Diễm Thước lấy ra một cái kèn ánh sáng màu đỏ lưu chuyển không ngừng, đặt ở bên miệng thổi.

Một tiếng kèn trầm thấp vang lên, một làn sóng âm màu đỏ thổi quét đến, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận