Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4353: Thanh Sơn đi tiền tuyến (2)

Một bức tranh cuộn tròn màu vàng lớn vạn trượng lơ lửng ở bầu trời, ba vạn tu sĩ trạm ở trên bức tranh cuộn tròn màu vàng, chỉ riêng tu sĩ Luyện Hư đã không dưới trăm người, tu sĩ Hợp Thể một người, Trần Nguyệt Dĩnh đứng ở trước nhất.

Vương Thanh Sơn đã biết tin tức Trần Nguyệt Dĩnh tiến vào Đại Thừa kỳ, vội vàng khom mình hành lễ.

“Nghi thức xã giao thì miễn, nhân thủ của các ngươi đến đông đủ chưa, đến đông đủ rồi thì cùng lên đường đi!”

Trần Nguyệt Dĩnh phân phó.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu: “Đến đông đủ rồi.”

Hắn dẫn theo hơn vạn tộc nhân bay đến trên bức tranh cuộn tròn màu vàng, Trần Nguyệt Dĩnh bấm pháp quyết, bức tranh cuộn tròn màu vàng nhất thời nở rộ hào quang màu vàng, bay về phía bầu trời, chở hơn bốn vạn tu sĩ biến mất ở phía chân trời.

...

Xích Dương sơn mạch liên miên ngàn vạn dặm, nơi này hỏa linh khí dư thừa, có một mạch khoáng Xích Dương Ngọc cỡ lớn.

Xích Dương Ngọc là tài liệu bậc sáu, có thể dùng cho bày trận, phụ trợ tu sĩ tu luyện công pháp hỏa thuộc tính tu luyện, cũng dùng cho luyện chế bảo vật phụ trợ, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của người tu tiên.

Một thung lũng cỡ lớn, trong thung lũng có một tòa lầu các màu đỏ cao chín tầng, cách đó không xa có một quặng mỏ thật lớn, Vương Vĩnh Thiên ngồi ở phía sau một cái bàn gỗ màu xanh, một đội tộc nhân xếp hàng nộp lên Xích Dương Ngọc.

Dựa theo quy định, Xích Dương Ngọc khai thác ra, hai thành thu vào hầu bao tư nhân, tám phần nộp lên gia tộc đổi thành thiện công, có thể dùng để đổi tài nguyên tu tiên.

Vương Vĩnh Thiên cầm trên tay một khối khoáng thạch màu đỏ to bằng cối xay, nhíu mày.

“Đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, lúc khai thác phải cẩn thận, đừng cầu nhanh, thế này phải hao tổn bao nhiêu Xích Dương Ngọc, đây đều là tài sản của gia tộc chúng ta.”

Vương Vĩnh Thiên đau lòng nói.

Quá trình khai thác khoáng thạch sẽ có hao tổn, một ít tộc nhân vì khai thác thêm một ít Xích Dương Ngọc, sử dụng đại thần thông công kích khoáng thạch, khai thác ra khối Xích Dương Ngọc lớn, tất nhiên sẽ hao tổn không ít Xích Dương Ngọc.

Vương Vĩnh Thiên không thể chịu đựng nhất là lãng phí, nói nhiều lần, nhưng không có tác dụng gì.

Chờ chiến sự chấm dứt, thì không có chính sách ưu đãi tốt như vậy, bây giờ có thể vớt bao nhiêu thì vớt bấy nhiêu.

“Vĩnh Thiên, sao chỉ một mình ngươi? Vĩnh An đâu?”

Vương Quý Diệp từ trong lầu các cách đó không xa đi ra, mở miệng hỏi.

Vương Vĩnh Thiên cùng Vương Vĩnh An phụ trách tọa trấn một chỗ cứ điểm này, chỉ huy tộc nhân khai thác Xích Dương Ngọc.

“Quý Diệp lão tổ, ngài hiểu mà, an toàn số một.”

Vương Vĩnh Thiên ý vị sâu xa nói. Tích tộc toàn diện bại lui, có không ít tài nguyên không kịp mang đi, tiện nghi Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc.

Vương gia chiếm lĩnh không ít địa bàn, Vương Vĩnh An cũng không yên tâm, tìm kiếm nơi thích hợp bố trí truyền tống trận, nếu có kẻ địch mạnh đến xâm phạm, truyền tống trận trong cứ điểm không dùng được, bố trí truyền tống trận có thể cứu mình một mạng.

Vương Quý Diệp cười cười, hắn cũng nghe nói sự tích của Vương Vĩnh An, lần trước nếu không phải Vương Vĩnh An bố trí truyền tống trận, đám người Vương Vĩnh Viêm chỉ sợ cũng bị hại rồi.

“Quý Diệp lão tổ, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao ngài tự mình tới đây?”

Vương Vĩnh Thiên nghi hoặc nói.

“Không có, ta phụng mệnh tới đây tuần tra, nhớ, đừng dễ dàng để người khác tiến vào cứ điểm. Chúng ta chiếm cứ một bí cảnh, đây là bí cảnh Lôi Đường nhất tộc lưu lại, phải để Vĩnh An đi qua bố trí trận pháp, bảo vệ nơi đó lại, Ngọc Kỳ lão tổ có việc không ra được.”

Vương Quý Diệp nhắc nhở. Địa bàn Vương gia chiếm cứ đều thành lập truyền tống trận, lần lượt xâu chuỗi lại, gặp chuyện dễ chi viện.

Như vậy, liền cần gấp trận pháp sư cấp cao. Trận pháp sư bậc sáu Vương gia ở tiền tuyến có thể điều động có năm người, ba người đến từ Vương gia, hai người đến từ thế lực phụ thuộc.

“Ta thông báo Vĩnh An ca đi! Để hắn lập tức quay lại.”

Vương Vĩnh Thiên nói xong, lấy ra một tấm pháp bàn màu vàng nhạt, đúng lúc này, một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, vang vọng trời đất, mặt đất kịch liệt chớp lên.

“Không ổn, địch tấn công, địch tấn công.”

Một đợt tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

Vương Quý Diệp và Vương Vĩnh Thiên sắc mặt trầm xuống, vội vàng bay lên bầu trời xem xét tình huống.

Một đạo độn quang hướng về nơi này bay tới, tốc độ rất nhanh.

“Đạo hữu phía trước, thiếp thân là con cháu Vương gia đảo Thanh Liên, còn xin đạo hữu ra tay giúp đỡ.”

Một giọng nữ tử có chút suy yếu vang lên.

“Ồ, là Nhất Mai lão tổ.”

Vương Vĩnh Thiên khẽ ồ một tiếng. Sau khi Thiên Ngưu sơn mạch bị dị tộc công phá, tộc nhân Vương gia phân tán chạy trốn, có một số người không rõ tung tích, Vương Nhất Mai chính là một trong số đó.

Ngoài thân Vương Nhất Mai máu tươi đầm đìa, khí tức uể oải, cánh tay trái không cánh mà bay, một bộ dáng bị thương nặng.

Hai đạo độn quang theo ở phía sau, tốc độ rất nhanh.

Không qua bao lâu, Vương Quý Diệp thấy rõ chân dung hai đạo độn quang, rõ ràng là một ông lão áo bào tím dáng người mập mạp cùng một phụ nhân váy đen dáng người nhỏ nhắn, bọn họ đều là Luyện Hư trung kỳ.

“Cùng nhau ra tay, tiêu diệt hai tu sĩ Luyện Hư này.”

Vương Quý Diệp vẻ mặt lạnh lùng, triệu ra một quả cầu kim loại màu xám, đánh vào một pháp quyết, linh văn mặt ngoài quả cầu màu xám tỏa sáng hết, hóa thành một con hổ khổng lồ màu bạc lóe ra ánh sáng bạc, trên lưng mọc một đôi cánh màu bạc, quanh thân có những tia hồ quang màu bạc vờn quanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận