Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2793: Thất Hồ tán nhân (2)

Ông lão áo bào lam chân trái đá chân phải dáng đi lảo đảo, giống như là uống rượu, lại giống như không uống rượu. Người đi đường thấy đều né qua một bên, bộ dáng đã tập mãi thành quen.

“Vương sư thúc, đây là Thất Hồ tán nhân. Hắn có một bộ thông thiên linh bảo phi kiếm, tinh thông ngự kiếm thuật. Người này vốn có tiền đồ rất tốt, có tỷ lệ rất lớn có thể tiến vào Hợp thể kỳ. Nhunge không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn biến thành bộ dáng tửu quỷ như hiện tại. Cả ngày chìm đắm trong rượu, tu vi trì trệ không tiến.”

Hoàng Vân Nhi truyền âm giải thích.

“Thất Hồ tán nhân!”

Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, trong đầu hắn không khỏi hiện lên khuôn mặt của Hoàng Phú Quý và Phương Mộc. Hai người kia cũng là kỳ nhân, so sánh với Thất Hồ tán nhân cũng có điểm tương đồng.

Đi vào Tuý liên các, một gã chấp sự trung niên đi tới, cung kính nói: “Tiền bối đại giá quang lâm, không biết có thể giúp gì cho tiền bối?”

“Nghe nói quý điếm có Thiên hoa tuý không tồi, ta muốn mua một vò.”

Vương Trường Sinh đi thẳng vào vấn đề. Thiên hoa tuý là linh tửu bậc sáu, có công hiệu làm tinh tiến pháp lực. Luyện hư tu sĩ dùng cũng có hiệu quả không tồi.

“Thiên hoa tuý? Tiền bối đến để đặt hàng sao? Linh tửu bậc sáu đều cần phải đặt trước, trăm năm sau mới có thể có hàng. Nếu dùng làm tặng lễ, rượu mới của cửa hàng là Thất tinh điêu cũng không tồi.”

Chấp sự trung niên nhiệt tình giới thiệu.

“Thất tinh điêu? Tuyết tiên lộ thì sao? Loại linh tửu này quả thật không tồi.”

Hoàng Vân Nhi mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là có, mười vạn khối linh thạch một vò. Tuyết liên lộ dùng Hàn nguyệt tuyết liên hai ngàn năm làm nguyên liệu chính, cùng hơn trăm loại linh dược trăm năm mới nhưỡng thành. Vẫn là hàng hoá bán chạy nhất trong tiệm chúng ta.”

Chấp sự trung niên nhiệt tình giới thiệu.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, rồi nói: “Vậy lấy hai vò Tuyết liên lộ đi!”

Chấp sự trung niên lên tiếng, xoay người rời khỏi.

Vương Trường Sinh đứng yên chờ đợi, trên giá bày ra hơn trăm vò rượu và bầu rượu, trong không khí tràn ngập hương rượu nồng đậm.

Một cô gái váy bạc đi từ lầu trên xuống, lướt qua người Vương Trường Sinh.

Trong mắt Vương Trường Sinh loé lên ngạc nhiên. Trước đó không lâu hắn vừa mới đụng mặt nàng ở Thất tinh lâu, nay lại có thể đụng mặt tại đây.

Có rất ít nữ tu sĩ yêu thích rượu, quá nửa là mua để tặng người.

Không qua bao lâu, người nam trung niên trở lại, trên tay có hơn hai vò rượu tinh mỹ.

Vương Trường Sinh thanh toán linh thạch, dẫn theo Hoàng Vân Nhi rời khỏi.

Bọn họ đi dạo một vòng bên trong phường thị, mua lễ vật.



Một toà cự tháp cao hơn trăm trượng màu lam. Nửa dưới của toà cự thápm màu lam được khảm bên trong một ngọn núi chọc trời. Chân núi có một tấm bia đá cao hơn mười trượng, bên trên viết ba chữ cái to “Huyền Nguyệt phong”. Chỉ có đệ tử Trấn Hải cung mới có thể ra vào Huyền Nguyệt phong, những tu sĩ khác đều hoạt động ở phường thị bên dưới chân núi.

Đỉnh Huyền Nguyệt toạ lạc một quảng trường đá chiếm diện tích vạn mẫu. Phía trước là một toà cung điện kim bích huy hoàng màu lâm, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Huyền Nguyệt điện”. Giữa sườn núi không hề thiếu đình đài lầu các, đó là nơi để đệ tử Trấn Hải cung ở và tu luyện.

Đại điện rộng mở sáng ngời, một ông lão áo bào đỏ trắng trẻo mập mập ngồi ở ghế chủ toạ. Ông lão áo bào đỏ có một đôi mắt nhỏ, bụng đầy mỡ, cổ đều bị thịt mỡ che lấp, mặt mũi hiền lành, một bộ dáng bình dị gần gũi.

Một cô gái váy bạc đứng ở một bên, trên mặt lộ ra thần sắc tươi cười thản nhiên.

“Tống sư muội, ngươi không ở tổng đàn tu luyện, sao lại chạy đến Huyền Nguyệt đảo? Có chuyện gì vi huynh có thể giúp ngươi sao?””

Ông lão áo bào đỏ khách khí nói. Hắn họ Tống tên Phong, hắn và Lý Như Tuyết cùng nhau toạ trấn Huyền Nguyệt đảo.

Nghe giọng điệu của hắn, thân phận cô gái váy bạc hiển nhiên không tầm thường.

“Không có chuyện gì, tuỳ tiện đi dạo một chút. Nghe Lý sư điệt nói Tống sư huynh muốn luyện chế một bộ trọng bảo. Tiểu muội cũng hiểu biết một chút luyện khí thuật, muốn làm trợ thủ cho Tống sư huynh, tăng thêm kinh nghiệm luyện khí cho mình.

Thanh âm cô gái váy bạc ngọt ngào, rất dễ nghe.

“Phụ giúp ta?”

Tống Phong lộ vẻ khó xử, bộ trọng bảo này liên quan đến đại thiên kiếp ngày sau của hắn. Chỉ mới thu thập tài liệu đã tốn hơn một ngàn năm, hắn không muốn xảy ra sự cố.

“Nếu Tống sư huynh khó xử thì thôi vậy, linh tửu ngươi cứ chậm rãi uống.”

Cô gái váy bạc đứng dậy cáo từ.

“Đợi một chút, Tống sư muội dừng bước. Ta vừa hay thiếu một người phụ giúp ta, ngươi ở lại đi!”

Tống Phong vội vàng mở miệng nói, giữ cô gái váy bạc lại.

“Ta biết Tống sư huynh Tống sư huynh là tốt nhất mà. Đúng rồi, không cho ngươi nói thân phận của ta cho người khác. Tránh những phiền toái không cần thiết.”

Cô gái váy bạc nhắc nhở, lòng tràn đầy vui mừng.

“Đã biết, ngươi không cần nói, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.”

Tống Phong đáp ứng xuống.

Đúng lúc này, thanh âm cung kính của người nam từ bên ngoài truyền đến: “Sư phụ, Vương sư đệ của Huyền Nguyệt đảo đến vấn an ngài.”

“Huyền Nguyệt đảo? Để hắn vào đi!”

Tống Phong dặn dò, hắn biết Huyền Nguyệt đảo thay đổi hai vị Hoá thần tu sĩ, cũng biết chi tiết thân phận của bọn họ.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là máu mới của phi thăng phái. Cho dù có người hiệp trợ bọn họ mới có thể phi thăng Huyền Dương giới nhưng phi thăng phái vẫn coi trọng bọn họ. Lý do rất đơn giản, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là chiến tích của Thăng linh đài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận