Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2427: Hội hợp với tộc nhân

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mở rộng thần thức, Uông Như Yên mượn dùng Ô Phượng Pháp Mục tra xét phạm vi trăm dặm, xem xem Thượng Quan Vi có phải giả chết hay không.

Bọn họ cũng chưa triệt tiêu trận pháp, ngược lại khống chế trận pháp công kích nước biển không người.

Tiếng nổ ầm ầm ầm không ngừng, sóng khí cuồn cuộn.

Hơn một canh giờ sau, bọn họ xác nhận mãi, Thượng Quan Vi đã mất mạng, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, lúc này mới yên lòng.

“Chí Nhi, vi phụ báo thù cho con rồi.”

Vương Trường Sinh la lớn, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Hắn đã đợi mấy trăm năm, rốt cuộc có thể báo thù giết con rồi.

Uông Như Yên cũng nhịn không được khóc lớn, không biết có bao nhiêu đêm, nàng gặp ác mộng mơ thấy Vương Thanh Chí hướng nàng khóc kể mình chết thật thê thảm.

Hôm nay, bọn họ cuối cùng có thể báo thù cho con trai.

Thù lớn được báo, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên như trút được gánh nặng.

“Đi thôi! Nơi này động tĩnh quá lớn, tu sĩ Thiên Lan giới chỉ sợ đã ở trên đường.”

Vương Trường Sinh thu hồi Định Hải Châu cùng trận pháp, cùng Uông Như Yên rời khỏi nơi này.

Mặt đất tràn đầy hỗn độn, phân tán lượng lớn mảnh vỡ pháp bảo cùng máu thịt.

...

Tây bắc bộ Thiên Lan giới, quận Ninh Viễn, thành Kim Lăng.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, tầng hầm ngầm, Hoàng Phú Quý ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, ngoài thân bao phủ một quầng sáng màu vàng, một làn gió nhẹ bao vây lấy toàn thân hắn.

Trên vách đá trải rộng phù văn huyền ảo, hiển nhiên là cấm chế.

Ở phía sau Hoàng Phú Quý, có một linh nhãn chi tuyền lớn hơn mười trượng, không ngừng phun nước suối ra bên ngoài, linh khí dư thừa.

Một lá bùa truyền âm bay vào, Hoàng Phú Quý lập tức mở mắt, bàn tay mập mạp bắt lấy lá bùa truyền âm bóp nát, giọng nói vui sướng của Vương Thu Minh chợt vang lên: “Hoàng đạo hữu, tổ phụ tổ mẫu hội hợp với chúng ta rồi.”

Hoàng Phú Quý ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen, thu hồi linh nhãn chi tuyền, đi ra ngoài.

Hắn tới bên ngoài, nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, trên mặt vui đến nở hoa.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, đã lâu không gặp, Phù tiền bối đâu!”

Hoàng Phú Quý chờ mong hỏi. Hắn mấy năm nay lo lắng hãi hùng, chỉ sợ tu sĩ Thiên Lan tông đột nhiên giết tới cửa.

“Chúng ta đã mất đi liên hệ với Phù tiền bối, chúng ta cũng không biết tình huống của hắn.”

Vương Trường Sinh khẽ cười nói.

Hắn lúc trước tính tìm một chỗ phân đà Thiên Lan tông, che giấu tung tích bế quan tu luyện, nhưng Thiên Lan tông tăng thêm cường độ truy bắt tu sĩ Đông Ly giới, truy bắt tu sĩ Đông Ly giới khắp nơi, như vậy, Vương Trường Sinh chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.

Nghĩ tới nghĩ lui, nơi không chịu quấy rầy cũng chỉ có ba đại hiểm địa của Thiên Lan giới.

Hải vực Vạn Lôi tự nhiên không cần phải nói, bọn họ mới từ nơi đó đi ra. Táng Tiên Khư có không ít vết nứt không gian. Táng Ma Băng Nguyên trái lại là một chỗ không tệ.

Tàng ma băng nguyên ở tây bắc bộ Thiên Lan giới, Vương Trường Sinh ở trên đường đi Táng Ma Băng Nguyên cảm ứng được hóa thân tồn tại, lập tức chạy tới.

Lúc trước hắn ra lệnh cho hóa thân bảo vệ Vương Thu Minh an toàn, trừ phi hóa thân đã chết, nếu không hắn luôn bảo hộ Vương Thu Minh.

Trùng kích Hóa Thần kỳ gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ dựa vào Uông Như Yên còn chưa đủ, cộng thêm đám người Vương Thu Minh, nắm chắc của Vương Trường Sinh lớn hơn nữa.

“Các ngươi không biết tung tích Phù tiền bối? Vậy các ngươi một bước tiếp theo tính làm gì? Bây giờ bên ngoài đang đầu sóng ngọn gió, tu sĩ Thiên Lan tông đang tìm chúng ta khắp nơi.”

Hoàng Phú Quý có chút khẩn trương nói. Nếu Phù Mân không có mặt, hắn tự nhiên sẽ không theo Vương Trường Sinh đi tập kích quấy rối phân đà Thiên Lan tông, hắn còn chưa sống đủ đâu!

“Chúng ta tính tìm một chỗ tránh đầu sóng ngọn gió một phen. Đúng rồi, Hoàng đạo hữu, đa tạ ngươi hỗ trợ chiếu cố tộc nhân của chúng ta.”

Uông Như Yên lấy ra một cái ô nhỏ màu vàng cùng một tấm khiên màu vàng, đưa cho Hoàng Phú Quý.

Triệu Hằng Giang binh giải, tài vật trên người bị Thượng Quan Vi tự bạo lan đến. Vương Trường Sinh giết mấy vị tu sĩ Nguyên Anh, đạt được một món linh bảo cùng mấy chục món pháp bảo, nếu Thượng Quan Vi không tự bạo, hắn có thể đạt được thêm vài món linh bảo.

Trong lúc bọn họ chạy đi, đụng tới không ít tu sĩ Thiên Lan tông, bắt giữ một ít tu sĩ Thiên Lan tông sưu hồn, phát hiện có không ít tu sĩ Đông Ly giới bị bắt. Hoàng Phú Quý có thể trốn ở chỗ này mấy chục năm chưa bị tu sĩ Thiên Lan tông phát hiện, vẫn là rất có bản lãnh.

“Vương phu nhân quá khách khí rồi, chúng ta là người quen, Hoàng mỗ cũng không phải là mưu cầu ngươi cái gì. Đương nhiên, một phen ý tốt của ngươi, ta cũng không thể không nhận.”

Hoàng Phú Quý giả ý từ chối, nhận lấy.

Vương Thu Minh dở khóc dở cười, Hoàng Phú Quý thật sự là người thú vị, muốn thu ngươi cứ thu, cần gì giả mù sa mưa.

“Hoàng đạo hữu, ngươi có tính toán gì không? Là theo chúng ta? Hay là tiếp tục trốn ở chỗ này?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi. Nói lời trong lòng, hắn không muốn Hoàng Phú Quý đi theo mình, gã này có việc chạy nhanh nhất, nhưng Hoàng Phú Quý có thể trốn ở thế tục giới mấy chục năm chưa bị phát hiện, vẫn là có một chút bản lãnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận