Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5117: Kịch chiến yêu thú bậc tám

“Phu nhân, cùng nhau ra tay giết Huyền Thủy Viên.”

Vương Trường Sinh truyền âm cho Uông Như Yên, mặt đầy sát khí.

Hắn nhớ tới con huyết nhục linh khôi kia của Tích tộc, nếu là giết chết Huyền Thủy Viên bậc tám, luyện chế thi thể thành huyết nhục linh khôi, Vương Viên thi triển bí pháp liền có thể sử dụng huyết nhục linh khôi, cũng là một loại nội tình.

Thi thể Thất Thủ Diễm Mãng cũng có thể luyện chế thành huyết nhục linh khôi, tìm được có được yêu thú huyết mạch chân long hỏa thuộc tính, ban thưởng Khai Linh Đan, giúp nó hóa hình, liền có thể khống chế.

Cá cùng tay gấu không thể cùng có, nếu nhất định phải chọn một, Vương Trường Sinh lựa chọn Huyền Thủy Viên.

Thanh Liên đảo bốn phía là biển lớn, uy hiếp chủ yếu là kẻ địch phương hướng hải vực, Huyền Thủy Viên bậc tám luyện chế thành huyết nhục linh khôi, rất thích hợp đấu pháp ở trên biển.

Huyết nhục linh khôi kia của Tích tộc tinh thông thần thông thổ thuộc tính, khiến nó ở trên biển đấu pháp, chưa thể phát huy ra thực lực lớn nhất.

“Tu sĩ Nhân tộc!”

Thất Thủ Diễm Mãng miệng nói tiếng người, giọng điệu lạnh như băng.

Huyền Thủy Viên cũng phát hiện Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, ánh mắt lạnh như băng.

Yêu thú huyết mạch mạnh mẽ tu luyện đến bậc tám không thể hóa thành hình người, cũng có thể nói tiếng người, ví dụ như hậu duệ chân linh. Ngoài ra, cho dù huyết mạch quá tạp, nếu là có cơ duyên, yêu thú bậc tám dùng linh đan diệu dược có thể mở ra linh trí, cho dù không thể hóa thành hình người, cũng có thể nói tiếng người, nhưng không phải toàn bộ yêu thú bậc tám đều có thể nói tiếng người, có một số yêu thú bậc bảy đã có thể nói tiếng người, trừ huyết mạch bản thân, cũng có quan hệ nhất định với cơ duyên.

Người tu tiên muốn tiến giai Đại Thừa kỳ, pháp tướng phải viên mãn, hơn nữa kết hợp một thể với bản thân, nhưng yêu thì khác, chúng nó có phương thức tu hành độc đáo của mình, không cần cô đọng pháp tướng viên mãn, cũng có thể tiến vào Đại Thừa kỳ. Đại đạo ba ngàn, bàng môn tám trăm, đều có thể thành tiên.

“Giết bọn họ, chúng ta lại nhất quyết thắng bại.”

Huyền Thủy Viên mở miệng nói, giọng điệu lạnh như băng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nghe xong lời này, bật cười.

“Ta trái lại muốn xem, các ngươi có bản lãnh gì.”

Vương Trường Sinh cười lạnh một tiếng, tay phải chợt hiện ra một vầng hào quang màu lam chói mắt, hướng về hư không đánh ra.

Chỉ nghe một tiếng xé gió chói tai vang lên, hư không trước người Thất Thủ Diễm Mãng nổi lên một trận gợn sóng, một quyền ảnh màu lam lớn mấy trăm trượng chợt lóe, lao thẳng đến Thất Thủ Diễm Mãng.

Huyền Thủy Viên có thân thể mạnh mẽ, không dễ đối phó, chọn quả hồng mềm mà bóp trước, lại đi tiêu diệt Huyền Thủy Viên. Uông Như Yên lấy ra một cây phù bút màu xanh nhạt, đỉnh phù bút có khắc một đóa hoa sen màu xanh trông rất sống động, trên thân bút có khắc hai chữ “Thanh Liên”, linh khí kinh người.

Thanh Liên Bút, lấy Cửu Nguyên Huyền Mộc mười mấy vạn năm cùng chòm râu Cửu Vĩ Miêu bậc tám làm tài liệu luyện chế thành, thượng phẩm thông thiên linh bảo, trừ dùng để luyện chế phù triện, cũng có thể lấy để công kích kẻ địch.

Uông Như Yên cầm Thanh Liên Bút, nhẹ nhàng vung một trận ở trên hư không, hư không chấn động vặn vẹo, một con phượng hoàng màu xanh trông rất sống động bỗng dưng hiện lên, ở trong một đợt tiếng phượng hót trong vắt, phượng hoàng màu xanh nhẹ nhàng vỗ cánh, hướng thẳng đến Huyền Thủy Viên mà đi, tốc độ rất nhanh.

Một cái đầu của Thất Thủ Diễm Mãng phun ra một ngọn lửa màu vàng thô to, đánh tan quyền ảnh màu lam. Huyền Thủy Viên đánh ra một quyền, đập phượng hoàng màu xanh vỡ nát, hóa thành nhiều đốm linh quang biến mất.

Bầu trời tối đi, một đám mây màu lam thật lớn xuất hiện ở bầu trời, đám mây màu lam sau khi kịch liệt quay cuồng, bắt đầu đổ mưa to, giọt mưa chợt mơ hồ, hóa thành những cây đao nước màu lam, từ trên cao chém xuống, đồng thời hư không chợt hiện ra lượng lớn hơi nước màu lam, nhanh chóng hóa thành một mảng nước biển xanh thẳm to lớn, nước biển từ bốn phương tám hướng dâng trào đến, mục tiêu chỉ thẳng Thất Thủ Diễm Mãng.

Bốn cái đầu Thất Thủ Diễm Mãng đều phun ra một ngọn lửa thô to, bốn ngọn lửa màu sắc khác nhau. Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, nước biển cùng lửa va chạm, nhanh chóng hóa thành một làn sương trắng, phạm vi trăm dặm bị sương trắng che kín.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay màu lam không chút dấu hiệu xuất hiện ở trên không đỉnh đầu Thất Thủ Diễm Mãng, mặt ngoài bàn tay màu lam có thể nhìn thấy một con kỳ lân trông rất sống động, chính là Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ.

Hư ảnh chân long mở ra cái mồm như chậu máu, phun ra một ngọn lửa màu đỏ thô to, đón đỡ Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ. Một tiếng vang trầm cất lên, ngọn lửa màu đỏ bị Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ đập vỡ nát, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ vỗ lên hư ảnh chân long, hư ảnh chân long phát ra một tiếng long ngâm thê lương, hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn.

Pháp tướng chưa cô đọng viên mãn, căn bản không ngăn được một đòn Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ.

Một cái đầu Thất Thủ Diễm Mãng phun ra một quầng sáng màu trắng, bao phủ Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ, Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ nhanh chóng kết băng, ngay sau đó, hai luồng lửa thô to bay vút đến, đánh tan Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ.

Đao nước màu lam dày đặc bắn nhanh đến, đều bị Thất Thủ Diễm Mãng chặn, ngẫu nhiên có cá lọt lưới, đánh lên trên thân Thất Thủ Diễm Mãng, truyền ra một đợt tiếng “Phành phành” trầm đục, Thất Thủ Diễm Mãng chưa tổn hại gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận