Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6101: Lại gặp hỗn độn thú bảy màu (1)

Đối mặt năm đỉnh cấp chân linh công kích, ba người bọn Tây Môn Trí lại nắm giữ thuật hợp kích, hỗn độn thú sáu màu căn bản không phải đối thủ, chưa qua bao lâu đã bị tiêu diệt.

Tây Môn Dũng thu lấy tinh hạch, thi thể hỗn độn thú sáu màu cho Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

“Ta đã nói rồi! Không đụng phải hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ, khẳng định không có vấn đề.”

Tây Môn Dũng cười nói.

“Đạo hữu xem lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi nhỉ?”

Vương Trường Sinh sắc mặt lạnh lùng, tung ra một quyền, một nắm đấm khổng lồ màu lam lóe lên, hướng thẳng đến một chỗ hư không.

Hư không sáng lên một đạo hào quang màu vàng, một tấm khiên hào quang màu vàng lấp lóe bay ra, che ở trước mặt, nắm đấm khổng lồ màu lam đập lên tấm khiên màu vàng, tấm khiên màu vàng khẽ nhoáng lên một cái.

“Đạo hữu đừng hiểu lầm, người mình, người mình.”

Một ông lão áo bào vàng dáng người mập mạp từ trong hư không bay ra, mặt tròn mắt nhỏ, trắng trẻo sạch sẽ, xem khí tức của hắn, có tu vi Kim Tiên hậu kỳ.

“Dương Bào Bào, là ngươi.”

Tây Môn Trí nhíu mày, nói.

“Tây Môn đạo hữu các ngươi quen biết?

Vương Trường Sinh nghi ngờ nói.

“Người này độn tốc cực nhanh, hiếm có tu sĩ Kim Tiên nào có khả năng đuổi kịp hắn, hắn thường xuyên thi triển độn tốc chạy trốn, rất ít chính diện chém giết với kẻ địch, người ta gọi là Dương Bào Bào, lại xưng Bào Bào Chân Nhân*.”

* bào: chạy

Tây Môn Trí cười khẩy, nói,

“Bào Bào Chân Nhân! Hừ, hắn núp trong bóng tối làm gì? Muốn ám toán chúng ta?”

Sắc mặt Vương Trường Sinh lạnh lùng.

Ông lão áo bào vàng ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích: “Đạo hữu đừng hiểu lầm, ta không phải núp trong bóng tối, mà là tránh né hỗn độn thú, ta cũng không giống như các ngươi, có thể đơn giản tiêu diệt hỗn độn thú sáu màu biến dị.”

“Khó trách ngươi trên trăm vạn năm không lộ diện, thì ra đã đến Cửu Tinh tiên vực, chúng ta không có giao tình gì, ngươi giải thích vậy rất khó làm chúng ta tin tưởng.

Tây Môn Dũng mặt đầy sát khí.

Ông lão áo bào vàng khẽ mấp máy môi mấy lần, tựa như truyền âm cho Tây Môn Dũng.

Sắc mặt Tây Môn Dũng giãn ra một chút, khẽ mấp máy môi mấy lần.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chưa nói gì, mặc cho bọn họ truyền âm trò chuyện.

Một lát sau, Tây Môn Trí mở lời nói: “Vương đạo hữu, Vương phu nhân, chúng ta có việc cần xử lý, không thể đi cùng các ngươi nữa.”

“Được, vậy chúng ta tự lên đường, tạm biệt.”

Vương Trường Sinh lấy ra Thuyền Thanh Minh, cùng Uông Như Yên bay lên Thuyền Thanh Minh.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, có duyên sẽ gặp lại.”

Tây Môn Dũng hô to.

“Có duyên gặp lại.”

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh sáng lên đợt trận hào quang màu xanh chói mắt, biến mất khỏi chỗ cũ.

“Dương đạo hữu, hi vọng ngươi nói là thật, ngươi nếu gạt chúng ta, biết hậu quả đó.”

Tây Môn Trí lạnh lùng nói.

Ông lão áo bào vàng lật bàn tay phải, một trang sách hào quang màu trắng lấp lóe xuất hiện trên tay, nói ra: “Dẫn các ngươi đi qua không có vấn đề, chẳng qua các ngươi phải lập lời thề trên Tuyết Lan Cấm Thư, không được hại ta, bằng không các ngươi giết ta, ta cũng sẽ không dẫn đường.

Tuyết Lan Cấm Thư là bảo vật Tuyết Lan tiên tử lưu lại, một khi lưu lại lời thề ở bên trên, không được đổi ý, nếu không sẽ lọt vào cắn trả nghiêm trọng, Tuyết Lan tiên tử là tu sĩ Thái Ất Kim Tiên của Thiên Lan tiên vực, chết bởi Tiên Vẫn đại kiếp.

Tây Môn Trí kiểm tra trang sách một hồi, sau khi xác nhận không có vấn đề, lập lời thề, Tây Môn Dũng cùng Tây Môn Đức cũng noi theo.

“Được rồi, ngươi có thể dẫn đường!”

Tây Môn Trí thúc giục.

“Đương nhiên có thể, phụ cận chỗ động phủ cổ tu sĩ kia có hỗn độn thú sáu màu biến dị trông coi, Tây Môn đạo hữu hẳn là có thể giải quyết nó chứ?”

Ông lão áo bào vàng lộ vẻ mặt chờ mong.

“Bớt nói nhảm, dẫn đường là được, không có nắm chắc chúng ta lập lời thề làm gì?”

Tây Môn Dũng trừng mắt nhìn ông lão áo bào vàng, tức giận nói.

Ông lão áo bào vàng ngượng ngùng cười, nói: “Vậy thì tốt, hướng tây nam.”

Tây Môn Trí bấm pháp quyết, thuyền rồng màu vàng lập tức nở rộ hào quang màu vàng, hướng về phía tây nam bay đi.

Không qua bao lâu, thuyền rồng màu vàng biến mất ở chân trời.

...

Nửa năm sau, một vùng sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ, một con thuyền bay lấp lóe hào quang màu xanh lơ lửng trên bầu trời, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng trên boong tàu, mười mấy con hỗn độn thú ngoại hình giống bọ cánh cứng đang công kích Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, mặt đất rơi rải rác thi thể hỗn độn thú, ngoại hình của bọn nó rất giống bọ cánh cứng.

Mười mấy con hỗn độn thú đều là Kim Tiên kỳ, có hai con hỗn độn thú sáu màu, đều không phải hỗn độn thú biến dị.

Uông Như Yên ngồi khoanh chân ở trên boong tàu, Kim Liên Cầm đặt trước người, mười ngón tay lướt qua dây đàn, nương theo từng đợt tiếng đàn vui vẻ vang lên, từng làn sóng âm màu lam bao phủ ra, lao thẳng đến mười mấy con hỗn độn thú.

Sóng âm màu lam lướt qua thân thể hỗn độn thú năm màu, thân thể bọn nó khẽ run lên, từ giữa không trung rơi xuống, thân tử đạo tiêu.

Thần Hồn pháp tắc!

Hai con hỗn độn thú sáu màu ý thức được không ổn, hướng về nơi xa bay đi, phương hướng khác nhau.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, trong hư không hiện ra vô số giọt nước màu lam.

“Đi!”

Vương Trường Sinh tung ra một quyền, quát lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận