Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2507: Vương Thanh Linh thuần thú (1)

Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, sau đó dặn dò: “Ngươi trước tiên cứ ở lại Thanh Liên đảo. Nếu đi tìm bảo, ta sẽ thông báo cho ngươi.”

“Vâng, Vương tiền bối.”

Mộ Dung Ngọc Dao đương nhiên không dám cự tuyệt, thành thật đáp ứng xuống dưới.

Vương Trường Sinh gọi Vương Mạnh Phần tới, để hắn sắp xếp chỗ ở co Mộ Dung Ngọc Dao.

“Thiên phẩm bí cảnh, nói không chừng phu quân có thể tìm được tài liệu luyện chế thông thiên linh bảo. Tìm được một hai gốc linh dược vạn năm cũng không tồi.”

Uông Như Yên có chút hưng phấn nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu: “ Việc này không vội, còn cần điều tra Mộ Dung Ngọc Dao một chút. Vạn nhất là do tu sĩ Thiên Lan tông phái tới, vậy thì phiền toái rồi.”

Vương Trường Sinh không có khả năng chỉ mới gặp mặt đã tin tưởng Mộ Dung Ngọc Dao, sau đó lập tức dẫn người đi tìm bảo.

“Tính toán thời gian, bọn Thanh Thiến, Hải Đường cũng sắp trở lại rồi. Nếu muốn đi thiên phẩm bí cảnh tìm bảo, dẫn theo bọn họ thì tốt hơn.”

Uông Như Yên cười nói.

Vương Trường Sinh nhìn về hướng xa xa, trên mặt lộ ra một chút tươi cười, đáp lời: “Bọn họ đã trở lại rồi.”

Ba đạo độn quang bay vào Thanh Liên đảo. Không qua bao lâu, ba đạo độn quang dừng ở trước mặt Vương Trường Sinh. Chính là Tử Nguyệt tiên tử, Diệp Hải Đường và Vương Thanh Thiến.

Sau khi Vương Trường Sinh trở lại Nam Hải, phái người đi di chỉ Trấn Hải tông gọi ba người Tử Nguyệt tiên tử trở về Thanh Liên đảo.

“Vương sư huynh, ngươi tiến vào Hoá thần kỳ rồi!”

Tử Nguyệt tiên tử ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Nàng cũng không biết việc Vương Trường Sinh tiến vào Hoá thần kỳ.

Diệp Hải Đường mi hoan mắt cười nói: “Cữu cữu tiến vào Hoá thần kỳ, quá tốt rồi.”

“Nếu mẹ cũng tiến vào Hoá thần kỳ, gia tộc chúng ta chính là thế gia tu tiên đệ nhất tu tiên giới Nam Hải.”

Vương Thanh Thiến hưng phấn nói.

Nghe xong lời này, tươi cười trên mặt Tử Nguyệt tiên tử nhạt hơn một chút, nhưng nàng rất nhanh che giấu xuống.

“Hải Đường, Thanh Thiến, ta có lời muốn nói với các ngươi, các ngươi đi theo ta.”

Uông Như Yên dẫn Diệp Hải Đường và Vương Thanh Thiến đi, để Vương Trường Sinh một mình nói chuyện với Tử Nguyệt tiên tử.

Diệp Hải Đường và Vương Thanh Thiến lên tiếng, đi theo Uông Như Yên rời khỏi.

“Vương sư huynh, ngươi và Uông sư tỷ ở Thiên Lan giới chịu không ít khổ phải không!”

Tử Nguyệt tiên tử nói một câu khách sáo.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, kể chuyện bọn họ đã trải qua ở Thiên Lan giới.

Hắn biết Tử Nguyệt tiên tử muốn vì thân nhân báo thù. Về tư, Nhật Nguyệt song thánh quả thật có huyết hải thâm cừu với Tử Nguyệt tiên tử. Về công, Nhật Nguyệt song thánh vì Đông Ly giới dâng ra một phần lực lượng cuối cùng, diệt sát một vị tu sĩ Hoá thần. Cùng nhau ngã xuống, đây là đại nghĩa.

Nghe xong lời kể lại của Vương Trường Sinh. Tử Nguyệt tiên tử thở dài một hơi, u buồn nói: “Nói như vậy, bọn họ xem như cứu các ngươi một mạng.”

“Điền sư muội, nếu ngươi nhất định muốn báo thù, phải đợi thêm mấy trăm năm mới được. Trước mắt không thích hợp nội chiến.”

Vương Trường Sinh ý vị thâm trường nói. Hắn biết huyết hải thâm thù khó hoá giải. Suy bụng ta ra bụng người, nếu Vương Trường Sinh khuyên Tử Nguyệt tiên tử buông bỏ chuyện đối phó Thượng Quan Vi, Vương Trường Sinh tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Tử Nguyệt tiên tử giai đoạn trước giúp Vương Trường Sinh không ít chuyện. Dạy Vương Thanh Thiến luyện chế khôi lỗi thú, đây là tình cảm. Nhưng Nhật Nguyệt song thánh vì Đông Ly giới ngã xuống, còn trả lại cho Vương Trường Sinh một món linh bảo, đây là đại nghĩa.

Tình nghĩa khó song toàn. Vương Trường Sinh khó có thể lựa chọn. Nếu Nhật Nguyệt song thánh đi theo địch hoặc hạ độc thủ giết hắn, hắn sẽ không cảm thấy khó giải quyết như vậy.

Tử Nguyệt tiên tử lặng lẽ nửa ngày, sau đó nói: “Vương sư huynh, ngươi cảm thấy nên tiêu diệt Nhật Nguyệt cung không?”

Vương Trường Sinh chân thật nói: “Về tư, Nhật Nguyệt cung nên diệt. Về công, Nhật Nguyệt cung không nên diệt.”

Tử Nguyệt tiên tử nhẹ thở dài một hơi, phượng mau xẹt qua một tia ưu sầu, nhẹ giọng nói: “Vương sư huynh, ta rõ ràng ý tứ của ngươi.”

“Điền sư muội, Mộ Dung vương tộc của Trung Nguyên là hậu nhân Mộ Dung thế gia lập, chính là tu tiên thế gia đệ nhất tu tiên giới Nam Hải, Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Ngọc Dao hiến lên một chỗ thiên phẩm bí cảnh. Nếu tin tức là thật, bên trong khẳng định có không ít kỳ trân dị bảo. Nói không chừng ngươi có thể mượn cơ hội này tiến vào Hoá thần kỳ.”

Vương Trường Sinh vội vàng dời đi đề tài. Thiên phẩm bí cảnh có giá trị rất cao, hắn nguyện ý đem bí mật này nói với Tử Nguyệt tiên tử. Ngụ ý hắn xem Tử Nguyệt tiên tử như người một nhà.

“Thiên phẩm bí cảnh!”

Phượng mâu Tử Nguyệt tiên tử lộ ra chút kinh ngạc. Nàng đương nhiên biết giá trị của thiên phẩm bí cảnh.

Thần sắc nàng trở nên phức tạp hẳn lên. Nàng sao không hiểu ý tốt của Vương Trường Sinh, người bình thường sẽ không có loại đãi ngộ này.

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhưng việc này không vội, chúng ta từ Thiên Lan giới trở về có không ít thứ tốt. Trước cứ tăng thực lực lên trước đã."

Bọn họ từ Thiên Lan giới có được không ít thứ tốt, không vội lập tức tiến vào bí cảnh tầm bảo. Trước tiên tiêu hoá tài nguyên nắm giữ trong tay, sau đó bồi dưỡng thêm một ít cao thủ mới được.

Vương Trường Sinh lấy ra một mặt tiểu thuẫn màu vàng, sau khi rót pháp lực vào. Tiểu thuẫn màu vàng bộc phát ra kim quang chói mắt, nháy mắt trướng đại. Linh khí làm cho người ta sợ hãi, hiển nhiên là một món linh bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận