Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3997: Ma sát. Nhất Nhị tiến vào Luyện Hư (2)

“Hy vọng thế! Nghĩ hẳn bọn họ sẽ không dễ dàng lui binh như vậy, ngươi đi liên hệ Kim Lân nhất tộc, xem bọn họ có bằng lòng hỗ trợ hay không, nếu Kim Lân nhất tộc bằng lòng hỗ trợ, chúng ta vượt qua một cửa ải này không khó.”

Dịch Phong phân phó.

Hồ Nghiên lắc lắc đầu, nói: “Tin tức mới nhất, Kim Lân nhất tộc cùng Ngân Sa nhất tộc mâu thuẫn leo thang, thế lực phụ thuộc của bọn họ đã bắt đầu đánh, không rảnh để ý tới chúng ta.”

Ngân Sa nhất tộc vốn là thế lực phụ thuộc Kim Lân nhất tộc, nhưng Ngân Sa nhất tộc xuất hiện tu sĩ Đại Thừa, tự nhiên không cần cúi đầu nghe lệnh.

Địa bàn Kim Lân nhất tộc và Ngân Sa nhất tộc đều ở hải vực, làm thế lực mới quật khởi, Ngân Sa nhất tộc muốn đạt được nhiều lợi ích hơn, tự nhiên phải tìm Kim Lân nhất tộc gây phiền toái.

Dịch Phong nhíu mày, nhà dột còn gặp mưa cả đêm, lần này phiền toái rồi, một cửa ải này chỉ có thể dựa vào một mình Tích tộc chống đỡ qua.

“Mà thôi, thật sự không được, cắt nhường một ít địa bàn cho xong, chỉ cần bọn họ không có cách nào chứng minh lão tổ tông thân tử đạo tiêu, Tích tộc chúng ta có thể tiếp tục tồn tại.”

Dịch Phong ngoài miệng nói như vậy, vẻ mặt lại đầy u sầu.

Cá nhân cũng tốt, thế lực cũng thế, một khi đi xuống dốc, có người hoặc thế lực bỏ đá xuống giếng là rất bình thường.

Một thế lực lên voi xuống chó rất bình thường, Tích tộc cũng từng là một tiểu tộc, về sau chậm rãi phát triển lớn mạnh, trở thành chủng tộc thực lực tương đối mạnh của Huyền Linh đại lục.

Hồ Nghiên gật gật đầu, không nói gì.

...

Góc tây bắc đảo Thanh Liên, một thung lũng ba mặt là núi.

Trong thung lũng có một tòa trang viên lớn hơn trăm mẫu, đình đài lầu các, thủy tạ hành lang.

Cửa một gian mật thất mở ra, một nam tử áo xanh ngũ quan thanh tú, hai mắt linh động đi ra.

Vương Vĩnh An, hắn đã tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Nhiều năm trước, hắn nghe tộc lão giảng thuật trận pháp, sinh ra hứng thú nồng đậm đối với trận pháp, học tập trận pháp, thông qua gia tộc khảo hạch, trước mắt là một vị trận pháp sư bậc bốn.

Đại ca hắn Vương Vĩnh Viêm đã tiến vào Hóa Thần kỳ, hai người hơn bốn trăm năm chưa gặp một lần, dù là huynh đệ cùng cha khác mẹ, cũng không khác gì người xa lạ, đời ai người ấy sống.

Về phần huynh đệ tỷ muội khác quan hệ đều không khác lắm, cảm tình đều không tốt, lúc trước vì tranh di sản, đã tranh cãi tới mức mặt đỏ tai hồng.

Vương Vĩnh An cũng không muốn dựa vào huynh đệ tỷ muội, cuộc sống của chính hắn cũng không tệ.

Đi ra khỏi chỗ ở, Vương Vĩnh An duỗi cái lưng mỏi một cái, lẩm bẩm: “Nên đi nhậm chức rồi.”

Hắn xin điều nhiệm đến phường thị Thanh Công, nơi đó là địa bàn gia tộc mới đánh hạ, đãi ngộ của trận pháp sư tương đối không tồi.

Giày linh của Vương Vĩnh An nở rộ hào quang, hóa thành một đạo độn quang xé gió mà đi, hướng về bầu trời bay đi.

Hắn còn chưa bay ra bao xa, một đạo linh quang phóng lên trời, hóa thành một hư ảnh nam tử thật lớn.

“Ha ha ha!”

Hư ảnh nam tử ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười sang sảng truyền khắp hơn phân nửa đảo Thanh Liên.

“Nhất Nhị lão tổ!”

Trên mặt Vương Vĩnh An lộ ra biểu cảm hâm mộ.

Vương Nhất Nhị là người vui vẻ có tiếng Vương gia, lạc quan hướng về phía trước, lúc nào cũng giữ nụ cười, được một cái xưng hô Thiên Tiếu Chân Quân.

Vương Vĩnh An không nghĩ nhiều, đẩy nhanh độn tốc.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, từng tia sét màu bạc thô to lục tục đánh xuống, thanh thế kinh người.

Tu sĩ Vương gia trên đảo đã thấy lạ mà không còn lạ nữa, việc ai người ấy làm, cũng chưa bởi vì việc này quấy rầy cuộc sống hằng ngày của bọn họ, nên làm gì thì làm cái đó.

Một ngọn núi cao hiểm trở, Cát Ngọc Vi đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía mây sét trên bầu trời, lông mày lá liễu nhíu chặt.

Vương Nhất Nhị cưới Cát Ngọc Vi, hai người sinh một con trai một con gái, cuộc sống cũng không tệ. Vương Nhất Nhị đang trùng kích Luyện Hư kỳ.

Trước đó, đường thúc của Vương Nhất Nhị trùng kích Luyện Hư kỳ thất bại, thân tử đạo tiêu, điều này khiến Cát Ngọc Vi khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Ở trong từng đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, đánh xuống phía dưới.

Lôi quang lóe ra, sóng khí như thủy triều.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, mây sét còn lại kích thước mấy chục trượng, mây sét sau khi kịch liệt quay cuồng, trào ra một ít hồ quang hai màu xanh đỏ, mây sét chậm rãi biến thành hai màu xanh đỏ.

Một con mãng xà sét hai màu xanh đỏ từ trong mây sét bay ra, lao thẳng đến Vương Nhất Nhị phía dưới.

Vương Nhất Nhị thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đất phân tán một ít mảnh vỡ trận bàn.

Mãng xà sét hai màu xanh đỏ lao xuống, Vương Nhất Nhị không hề sợ hãi, sau khi ở ngực sáng lên một đợt ánh sáng xanh lóa mắt, hắn ngửa mặt lên trời cười to, từng làn sóng âm thổi quét ra.

Sóng âm dày đặc va chạm với mãng xà sét hai màu xanh đỏ, thân thể mãng xà sét hai màu xanh đỏ nổ tung ra.

Ầm ầm ầm!

Một mảng lôi quang hai màu xanh đỏ dâng lên, bao phủ bóng người Vương Nhất Nhị.

Một lát sau, một đạo độn quang từ trong lôi quang bay ra, đáp ở trước mặt Cát Ngọc Vi, chính là Vương Nhất Nhị.

Vương Nhất Nhị quần áo tả tơi, ngoài thân máu tươi đầm đìa, vết thương cũng cháy khét, khí tức uể oải, nhưng trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, cực kỳ lạc quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận