Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3592: Thanh Thành Luyện Hư (2)

Thận Long vừa ấp nở đã là bậc bốn, chế tạo ảo cảnh thiếu chút nữa giấu được Vương Trường Sinh, nếu là tiến vào bậc sáu, khẳng định càng lợi hại hơn.

Con Thận Long này giao cho Uông Như Yên chăn nuôi khá tốt, phối hợp công pháp của nàng, Thận Long có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, cũng có thể đề cao thực lực của Uông Như Yên.

Thận Long ngửa mặt lên trời thét dài, phát ra từng đợt tiếng rống quái dị, mới nghe giống tiếng trẻ con khóc nỉ non, cẩn thận nghe, lại như là tiếng rồng gầm, phân rõ tiếp, giống như tiếng đánh trống, như mộng như ảo.

Vương Trường Sinh cảm giác hoàn cảnh trước mắt mơ hồ một cái, chợt xuất hiện ở một mảng rừng rậm xanh um tươi tốt, kỳ trân dị bảo tùy ý có thể thấy được, còn có thể nhìn thấy hươu thọ vượn linh.

Hắn khẽ hừ một tiếng, kỳ trân dị bảo cùng hượu thọ vượn linh đều biến mất không thấy.

“Không hổ là hậu duệ chân linh! Đàn tràng Huyền Linh Thiên Tôn bảo vật nhiều như vậy, không lẽ hắn chăn nuôi một con Thận Long bậc tám?”

Vương Trường Sinh đoán.

Hắn lấy ra hơn hai mươi cây linh dược ngàn năm, đút cho Thận Long. Nó cái gì đến cũng không từ chối, ăn xong linh dược ngàn năm, há mồm phun ra một làn sương mù màu vàng, che kín toàn thân.

Một lát sau, sương mù tan đi, Thận Long biến mất không thấy nữa.

Vương Trường Sinh vận dụng thần thức tra xét, cũng chưa phát hiện Thận Long, cái này không phải thuật ẩn nấp, vẫn là ảo thuật, hắn có thể cảm ứng được, Thận Long ở ngay tại chỗ, nhưng hắn vận dụng thần thức tra xét, căn bản không phát hiện được.

Nghiêm khắc mà nói, mọi thứ Vương Trường Sinh nhìn thấy đều là ảo thuật, Thận Long bậc bốn đã có thần thông như thế, không hổ là hậu duệ chân linh.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, Thận Long hiện ra, đang gặm ăn linh dược.

Vương Trường Sinh đi ra ngoài, đóng lại cửa mật thất.

Lúc này, mây sét trên trời chỉ còn lại có kích thước mấy chục trượng, mây sét giống như nước sôi kịch liệt quay cuồng, chợt hiện ra một ít hồ quang màu đỏ, hóa thành một đám mây sét màu đỏ, truyền ra từng đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.

“Bính Hỏa Thần Lôi!”

Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

Mây sét màu đỏ quay cuồng dâng trào, hóa thành một con sói sét màu đỏ dài hơn trăm trượng, từ trên cao lao xuống.

Một cái hố khổng lồ bốc ra khói đen, Vương Thanh Thành sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc.

Mắt thấy một con sói sét màu đỏ lao xuống, sắc mặt Vương Thanh Thành căng thẳng, bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ ánh sáng vàng, một bộ giáp màu vàng dày đặc bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân, mặt đất chợt nổ tung ra, cát vàng đầy trời đón gió bay múa, hóa thành một quả cầu cát màu vàng thật lớn, bao phủ hắn ở bên trong.

Sói sét màu đỏ lao xuống, mở ra cái mồm như chậu máu, thoải mái cắn nát quả cầu cát màu vàng, vô số cây mâu cát màu vàng phóng lên cao, xuyên thủng thân thể sói sét màu đỏ.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, sói sét màu đỏ hóa thành một vầng lôi quang màu đỏ thật lớn, bao phủ phạm vi mấy chục dặm, sóng khí mạnh mẽ thổi bay vô số khói bụi, đưa tay không thấy năm ngón.

Một lát sau, lôi quang và khói bụi lục tục biến mất.

Vương Thanh Thành nằm trên mặt đất, toàn thân cháy đen, khí tức uể oải, không thể động đậy, bả vai, cánh tay, đùi đều có một vết thương khủng bố, có thể nhìn thấy xương.

Vương Trường Sinh từ nơi xa bay tới, lấy ra một viên Kim Nhung Đan, nhét vào trong miệng Vương Thanh Thành.

Đan dược vào miệng lập tức tan, Vương Thanh Thành vội vàng vận công luyện hóa dược lực.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Thanh Thành chậm rãi đứng lên, hưng phấn nói: “Cha, con tiến vào Luyện Hư kỳ rồi.”

Giọng điệu hắn uể oải, cực kỳ suy yếu.

“Chữa thương cẩn thận đi! Đây là Kim Nhung Đan của Vạn Linh môn, cách một đoạn thời gian dùng một viên chữa thương, như vậy con có thể khôi phục nhanh một chút.”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh, đưa cho Vương Thanh Thành, bên trong có hai viên Kim Nhung Đan. Ăn vào ba viên Kim Nhung Đan, Vương Thanh Thành hẳn là không có nỗi lo tính mạng nữa.

Đan dược bậc sáu chữa trị sét đánh rất quý giá, ở trên chợ rất bỏng tay, Vương gia mãi chưa thể thu thập được. Gia tộc có đan phương, tài liệu cũng thu thập đầy đủ hết, nhưng chưa có luyện đan sư bậc sáu, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Bởi vậy, Kim Nhung Đan chỉ có thể dùng tiết kiệm.

Vương Thanh Thành coi như là tốt, ít nhất có mấy viên Kim Nhung Đan chữa thương, còn có tộc nhân hộ pháp. Các tán tu kia thật không dễ gì tiến vào Luyện Hư kỳ, không có đan dược chữa thương cực tốt, tránh không được thân tử đạo tiêu.

Thiên Hà Kiếm Tôn xuất thân tán tu, thật không hiểu gã là như thế nào đỡ được bát cửu lôi kiếp, hơn nữa sống sót.

Vương Thanh Thành đáp ứng, thu hồi hộp ngọc màu xanh.

Lúc này, Tôn Nguyệt Kiều cũng chạy tới, nàng cảm ứng được linh áp mạnh mẽ Vương Thanh Thành tản mát ra, mặt lộ vẻ vui mừng.

“Nguyệt Kiều, con đưa Thanh Thành trở về chữa thương, phân phó xuống, thu thập linh đan diệu dược hoặc yêu thú huyết khí mạnh mẽ. Mặt khác, phái người bắt yêu thú bậc năm, có yêu thú bậc sáu cũng được, ta cần còn sống.”

Vương Trường Sinh phân phó, yêu thú là cho mộc yêu chữa thương.

Tôn Nguyệt Kiều đáp ứng, dẫn theo Vương Thanh Thành rời khỏi.

Vương Trường Sinh huýt gió một tiếng, không gian trước người chợt hiện ra nhiều đốm sáng màu lam, hóa thành bộ dáng Lân Quy, hình thể nó lại to thêm không ít, trước mắt lớn hai mươi vạn trượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận