Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4156: Vương Vĩnh An an toàn số một

“Chúng ta mang thêm mấy tộc nhân Hóa Thần kỳ, cẩn thận một chút, hẳn là không có việc gì! Đây là động phủ tọa hóa của tu sĩ Luyện Hư, thứ tốt khẳng định không ít.”

Vương Vĩnh Thiên nói xong lời cuối cùng, đôi mắt tỏa sáng.

Vương Vĩnh Thiên là Hóa Thần trung kỳ, Vương Vĩnh An là Hóa Thần hậu kỳ.

“Vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt hơn, báo lên Nhất Nhị lão tổ bọn họ đi! An toàn số một, bảo vật tuy tốt, có mạng hưởng dụng mới được, ngươi đừng bị ích lợi làm váng đầu óc.”

Vương Vĩnh An mở miệng khuyên nhủ, tính báo lên Vương Nhất Nhị.

“Vĩnh An ca, ta biết ngươi làm việc cẩn thận, nếu báo lên Nhất Nhị lão tổ, cho dù có bảo vật, chúng ta cũng không được chia bao nhiêu, nếu không chúng ta cùng đi? Như vậy có thể chia nhiều một chút?”

Vương Vĩnh Thiên không nỡ buông tha cơ duyên tới tay.

“Bọn họ tám vị tu sĩ Nguyên Anh công kích non nửa tháng, cũng không lay động được cấm chế trung tâm, tám chín phần mười là trận pháp bậc sáu, chúng ta vẫn là đừng đi vô giúp vui, nhỡ đâu có nguy hiểm, không giúp được không nói, còn có thể liên lụy Nhất Nhị lão tổ bọn họ. Báo lên tộc lão là được, an toàn là số một.”

Vương Vĩnh An phân tích.Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu tộc nhân mời Vương Vĩnh An đi tầm bảo, Vương Vĩnh An đều từ chối.

Thất bại một lần, rất có thể liền thân tử đạo tiêu, hắn thua không nổi. Bây giờ gia tộc phát triển tiền cảnh tốt đẹp, tài nguyên tu sĩ Luyện Hư cần cũng có thể cung cấp, Vương Vĩnh An không muốn đi mạo hiểm, không cần thiết.

Trừ phi là tài nguyên tu tiên đặc biệt quý giá, nhưng như vậy, càng không cần hắn ra tay.

“Cái này... Được rồi! Ta nghe lời ngươi.”

Vương Vĩnh Thiên hơi do dự, đáp ứng.

Vương Vĩnh An lập tức lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin màu xanh, đánh vào một pháp quyết, cung kính nói: “Nhất Nhị lão tổ, chúng ta có chuyện quan trọng, cần giáp mặt báo cáo.”

“Chuyện quan trọng? Các ngươi tới đây báo cáo đi!”

Pháp bàn đưa tin truyền đến tiếng của Vương Nhất Nhị.

Vương Vĩnh An đáp ứng, cùng Vương Vĩnh Thiên rời khỏi tiểu viện, tới cửa một tòa trang viên diện tích cực lớn, đẩy cửa đi vào.

Sau khi xuyên qua một hành lang thật dài, bọn họ dừng lại.

Vương Nhất Nhị, Vương Tông Khuyết cùng Vương Công Hổ ngồi ở trong một đình đá màu đỏ, đang nói cái gì đó.

Vương Vĩnh An và Vương Vĩnh Thiên đang muốn hành lễ, bị Vương Nhất Nhị ngăn trở: “Nghi thức xã giao thì miễn, có chuyện gì quan trọng thì nói đi!”

Vương Vĩnh An lên tiếng đáp ứng, nói một lần tình hình sự việc.

“Động phủ cổ tu sĩ?”

Vương Công Hổ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.

Một ít tà tu cố ý bố cục dụ dỗ người tu tiên tầm bảo, sau đó thúc giục trận pháp tiêu diệt người tu tiên.

“Tông Khuyết lưu thủ phường thị, ta, Nhất Nhị cùng Vĩnh An đi một chuyến đi! Hy vọng không phải bố cục của tà tu. Vĩnh An là trận pháp sư, chỉ điểm chúng ta phá cấm, chúng ta lưu lại ký hồn phù, nếu là ký hồn phù tự bốc cháy, Tông Khuyết lập tức báo cáo gia tộc.”

Vương Công Hổ trầm ngâm một lát, phân phó.

Ký hồn phù cùng bản mạng hồn đăng có hiệu quả như nhau, nếu là bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ký hồn phù sẽ tự bốc cháy, Vương Tông Khuyết có thể ngay lập tức biết.

Nếu là động phủ tọa hóa của tu sĩ Luyện Hư, hai tu sĩ Luyện Hư dùng nhiều thời gian một chút, có thể phá đi cấm chế, gặp nguy hiểm cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.

Vương Tông Khuyết gật gật đầu, đáp ứng.

Vương Công Hổ, Vương Nhất Nhị, Vương Vĩnh An rời khỏi phường thị Hồng Liên, chạy đi mục tiêu.

Hơn nửa tháng sau, bọn họ xuất hiện ở trên không một mảng dãy núi xanh biếc kéo dài ngàn vạn dặm.

Dựa theo tình báo, nơi này là Thiên Vụ sơn mạch, sương mù tương đối dày, số lượng yêu thú bậc năm cũng không nhiều, chưa từng xuất hiện yêu thú bậc sáu.

Bọn họ hướng về phía tây bắc bay đi, tốc độ cũng không nhanh.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Vĩnh An dừng lại, nói: “Công Hổ lão tổ, Nhất Nhị lão tổ, xuất phát từ cẩn thận, ở đây bố trí một truyền tống trận đi! Nói không chừng có thể phát huy công dụng, an toàn là số một.”

Vương Công Hổ cân nhắc chút, đáp ứng.

Vương Vĩnh An tung người bay về phía một thung lũng nhỏ bên dưới, bay vào trong hang núi trong thung lũng.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Vĩnh An bay ra khỏi hang núi, theo Vương Công Hổ và Vương Nhất Nhị hướng về chỗ sâu trong dãy núi bay đi.

Dọc đường tới đây, Vương Vĩnh An bố trí ba bộ truyền tống trận cùng ba bộ trận pháp phòng ngự bậc năm, cho dù gặp kẻ địch mạnh, cho dù trận pháp có thể ngăn cản thời gian một hơi thở, bọn họ liền thêm vài phần hy vọng chạy trốn.

Vương Công Hổ và Vương Nhất Nhị cũng chưa nói gì, Vương Vĩnh An là có tiếng cẩn thận, danh hiệu An Toàn cư sĩ không phải gọi bừa.

Hơn nửa canh giờ sau, bọn họ xuất hiện ở trên không một hẻm núi hẹp dài, thảm thực vật trong thung lũng thưa thớt, mặt đất phân tán không ít đá vụn màu trắng.

Vương Nhất Nhị bay đáp ở trong thung lũng, bước nhanh tới trước một vách đá dốc đứng, lấy ra một cây cờ trận lập lòe hào quang màu vàng, vung nhẹ cổ tay một phát, cờ trận màu vàng nhập vào vách đá biến mất.

Vách đá nhoáng lên một lần rất khẽ, sáng lên một đợt hào quang màu vàng lóa mắt, hiện ra một cửa động lớn khoảng một trượng, Vương Nhất Nhị đi vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận