Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2533: Ban thưởng hậu hĩnh (2)

“Vương đạo hữu, các ngươi đi Thiên Lan giới lâu như vậy, không biết có chuyện gì liên quan đến phi thăng tiên giới không?”

Mạnh Thiên Chính vẻ mặt tò mò hỏi. Hắn nghe nói về chuyện tích Vương Trường Sinh huỷ diệt nhục thân của hai tu sĩ Hoá thần, cảm thấy Vương Trường Sinh khẳng định có một ít bí ẩn.

Nghe xong lời này, Công Tôn Ưởng nhìn về phía Vương Trường Sinh, Liễu Như Ý đã sớm nghe Vương Trường Sinh kể qua.

“Tu sĩ Hoá thần của Thiên Lan giới nhập cư trái phép, cơ bản đều thất bại. Con đường nhập cư trái phép này xác xuất thành công cơ bản rất thấp. Không phải thọ nguyên gần cạn, bọn họ cũng sẽ không thử biện pháp này. Hoặc là đi tìm kết giới câu thông với linh giới, hoặc là đoạt lấy tài nguyên tu tiên ở kết giới, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.”

Vương Trường Sinh chậm rãi nói. Hắn sưu hồn Nguyên Anh của Triệu Hồng Tuyết, tra được không ít tin tức hữu dụng.

Thiên Lan giới chính là cố kỵ Đông Ly giới có thể câu thông với linh giới, mới tìm biện pháp khắc chế. Nhưng giao chiến mấy chục năm, Thiên Lan giới thăm dò tin tức ở Đông Ly giới, cũng đã không còn cố kỵ.

“Có thể đả thông kết giới với linh giới? Chỉ riêng tính thông thiên linh bảo có thể đả thông kết giới đã rất ít gặp. Nếu vài người đi còn được, muốn giữ vững kết giới, phải có một thông thiên linh bảo có thể đả thông kết giới mới được. Ngoài ra, còn phải thăm dò kết giới nối với các không gian khác, nếu không rất có khả năng sẽ xông vào tuyệt địa.”

Liễu Như Ý nhíu mày nói, Thái thượng trưởng lão tiền nhiệm của Vạn kiếm môn chính là chết bên tron tuyệt địa.

Tuyệt địa là nơi không hề có chút kinh khí, ngươi tu tiên không cách nào điều động linh lực. Mà khí của tuyệt địa sẽ tản đi, người trước là tồn tại vĩnh cửu, người sau là một loại vật chất đặc thù.

“Thông thiên linh bảo vốn ít gặp, thông thiên linh bảo có thể đả thông kết giới đã ít lại càng ít.”

Công Tôn Ưởng thở dài nói, thông thiên linh bảo có rất nhiều loại, uy lực cũng không giống nhau.

Hắn nhìn về phía Trấn tiên tháp, ánh mắt như lửa nóng.

Tầng thứ ba mươi lăm Trấn tiên tháp, Vương Quý Quân nhìn Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cách đó không xa, sắc mặt của nàng hơi tái nhợt. Dựa vào bộ phi kiếm đầy đủ và phù binh Nguyên Anh kỳ, nàng một đường đến nay thế như chẻ tre, vượt đến tầng thứ ba mươi lăm.

“Rốt cuộc cũng xông đến tầng thứ ba mươi lăm.”

Vương Quý Quân hít sâu một hơi, lẩm bẩm.

Nhiệm vụ của nàng là xông đến tầng thứ ba mươi lăm, đưa tin tức về cho Vương Trường Sinh.

Vang lên tiếng xé gió chói tai, vô số quyền ảnh màu lam nghênh diện mà đến, phong kín đường lui của nàng. Ở phía sau quyền ảnh màu lam, còn có một đạo sóng âm mênh mông.

Tay ngọc Vương Quý Quân vừa lật, lam quang chợt loé, Đãng hải kiếm xuất hiện trên tay, bổ về hướng hư không phía trước. Một trận kiếm quang màu lam chói mắt thổi quét ra, bổ về phía đối diện.

Oành đùng đùng!

Quyền ảnh màu lam và sóng âm màu lam bị kiếm quang chém vỡ nát, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ, khói bụi cuồn cuộn.



Bên ngoài Trấn tiên tháp, một toà hoang đảo, Liệt Dương cung.

Một gian mật thất, Vương Trường Kiệt ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu đỏ, ba tấm lệnh kỳ hồng quang lập loè lơ lửng giữa không trung, linh khí bức người.

Một lát sau, Vương Trường Kiệt chau mày, lệnh kỳ màu đỏ rơi trên mặt đất.

Tu sĩ Kim Đan sử dụng kinh bảo có thể phát huy ra một phần uy lực, nhưng thần thức tiêu hao rất lớn. Tuy Vương Trường Kiệt đã dùng Khoách thần đan, thần thức có thể khống chế bộ linh bảo đầy đủ. Nhưng pháp lực không thể chống đỡ, đây là một phiền toái.

Vương Trường Kiệt hít sâu một hơi, sau đó đi ra ngoài.

Ra khỏi Liệt Dương cung, hắn nhìn Trấn tiên tháp trên trời cao, thần sắc ngưng trọng.

Vương Trường Sinh từ xa xa bay tới, dừng trước mặt Vương Trường Kiệt.

“Thế nào? Trường Kiệt, ngươi có thể khống chế đầy đủ linh bảo không?”

Trong mắt Vương Trường Sinh tràn đầy chờ mong.

“Thần thức có thể khống chế, nhưng pháp lực chống đỡ không được. Sử dụng một món không thành vấn đề, ba món thì không làm được."

Vương Trường Kiệt thẳng thắn lắc đầu, giọng điệu dẫn theo một tia mất mát.

Trên mặt Vương Trường Sinh cũng hiện lên vẻ thất vọng. Suy nghĩ kĩ, linh bảo đầy đủ quả thật trân quý, nhưng Hoá thần tu sĩ có thể lấy ra được. Nếu Kim Đan tu sĩ có thể khống chế bộ linh bảo đầy đủ, đã sớm có người lợi dụng loại biện pháp này vượt Trấn tiên tháp rồi.

Hắn chuẩn bị nhiều như vậy, nếu phương án này bất thành, thì sử dụng phương án khác.

“Ồ, có người xông qua tầng thứ ba mươi lăm.”

Vương Trường Kiệt nhẹ ồ một tiếng, ánh mắt nhìn về hướng Trấn tiên tháp.

Tầng thứ ba mươi lăm của Trấn tiên tháp, Vương Quý Quân ngồi trên mặt đất, khoé miệng trào ra một ít máu tươi, mặt không chút máu. Đãng hải kiếm nằm trước mặt nàng, hai con khôi lỗi thú bậc ba rơi trên mặt đất.

Dựa vào tu vi của nàng, chỉ có thể phát huy một phần uy lực của linh bảo, cũng may có thể xông qua tầng thứ ba mươi lăm.

Vương Quý Quân lau khô máu tươi trên khoé miệng, lấy ra một viên thuốc màu lam nhét vào miệng.

Không qua bao lâu, sắc mặt tái nhợt của nàng khôi phục bình thường. Nàng đứng dậy, đi đến ngọc bàn cách đó không xa.

“Không minh thần tinh!”

Vương Quý Quân hít vào một ngụm khí lạnh, giọng điệu có chút run run.

Không có thông thiên linh bảo, nhưng có không ít thứ tốt. Một phần liên quan đến những đồ vật nàng lấy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận