Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3047: Huyết vân đỉnh Huyết Nguyệt cấm quang

“Vâng, chưởng môn sư tổ.”

Các đệ tử trăm miệng một lời.

Từng thanh phi kiếm bay vút lên, lơ lửng trên bầu trời, chớp lên trái phải, truyền ra từng đợt tiếng kiếm ngân chói tai.

Thái Nhất Kiếm lơ lửng ở trên trời, mấy vạn thanh phi kiếm theo sát sau đó, giống như một đội binh sĩ.

Thái Nhất Kiếm kiếm quang tăng vọt, truyền ra một tiếng kiếm ngân chói tai, mấy vạn thanh phi kiếm giống như chịu sự chỉ dẫn nào đó, ùn ùn hướng tới Trần Thiên Đao cùng Dương Yêu Yêu bắn nhanh đi.

Vạn kiếm bắn đến, tràn đầy tư thế mang bọn họ đâm thành cái sàng.

Ngoài thân Trần Thiên Đao và Dương Yêu Yêu nở rộ hào quang màu máu, hai người đồng thời vung trường đao trong tay, hướng tới hư không bổ một phát, mấy ngàn đạo đao khí màu máu quét ra, nghênh đón.

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, phi kiếm dày đặc chém đao khí màu máu vỡ nát, sương máu đầy trời trôi nổi ở bầu trời, phi kiếm dính vào chỗ sương máu kia, linh quang nhanh chóng ảm đạm xuống, bộ dáng linh tính tổn thất to lớn.

Tiêu Dao Kiếm Tôn bay tới, ngoài thân nở rộ linh quang, kết hợp một thể với Thái Nhất Kiếm, Thái Nhất Kiếm bùng nổ ra kiếm quang chói mắt, hóa thành một đạo hào quang màu trắng lấp lánh, hướng thẳng đến Trần Thiên Đao cùng Dương Yêu Yêu.

“Tu sĩ Nguyên Anh thi triển bí thuật nhân kiếm hợp nhất đã muốn thương tổn đến chúng ta? Quá mức không để chúng ta vào mắt rồi.”

Trần Thiên Đao vẻ mặt khinh thường, nâng tay phải lên, một đạo thanh quang bay ra, rõ ràng là một tấm khiên nhỏ màu xanh to bằng bàn tay, đánh vào một pháp quyết, tấm khiên nhỏ màu xanh đón gió phóng to, che ở trước người.

Xem linh khí dao động của nó, rõ ràng là một món phòng ngự linh bảo.

Thái Nhất Kiếm đánh lên tấm khiên màu xanh, tia lửa văng khắp nơi, mặt ngoài tấm khiên màu xanh xuất hiện mấy vết nứt nhỏ.

“Phá cho ta.”

Thái Nhất Kiếm truyền ra tiếng quát to của Tiêu Dao Kiếm Tôn, kiếm quang nở rộ, vết nứt mặt ngoài tấm khiên màu xanh càng lúc càng nhiều, cuối cùng chia năm xẻ bảy, hóa thành một mảng lớn vụn gỗ.

Trong mắt Mạnh Thiên Chính lóe lên sự tàn khốc, tay phải run lên, một lá bùa linh quang lập lòe xuất hiện trên tay, mặt ngoài tấm bùa trải rộng hồ quang mảnh khảnh, tản mát ra một hơi thở cuồng bạo.

Phù triện bậc năm Ngũ Lôi Diệt Ma Phù, chuyên môn khắc chế tà ma ngoại đạo.

Nền móng Tứ Quý Kiếm Tôn lưu lại rất dày, truyền tới Mạnh Thiên Chính một thế hệ này, phù triện bậc năm còn sót lại mấy tấm.

Tấm Ngũ Lôi Diệt Ma Phù này là một tấm phù triện bậc năm uy lực lớn nhất, cũng là một trong những con bài chưa lật của Mạnh Thiên Chính.

Ngũ Lôi Diệt Ma Phù bay lên trời, nháy mắt nổ tung, hóa thành một đám lôi vân năm màu thật lớn vô cùng, chớp lóe sấm rền, bao phủ một khu vực lớn.

Tiếng nổ vang ầm ầm, năm tia chớp thô to vô cùng cắt qua chân trời, như năm con lôi xà hình thể thật lớn, lao thẳng đến Trần Thiên Đao cùng Dương Yêu Yêu.

Trần Thiên Đao hừ lạnh một tiếng, vung tay phải, một cái đỉnh nhỏ màu máu to bằng bàn tay bay ra, trên thân đỉnh có khắc một hình đám mây, linh khí kinh người.

Thông thiên linh bảo Huyết Vân Đỉnh, dùng máu dơ bẩn luyện chế thành, luyện hóa tinh huyết hơn mười vạn tu sĩ, chuyên làm dơ bẩn thông thiên linh bảo, chính bởi vì có bảo vật này trong tay, bọn họ tới Đông Ly giới chưa từng có địch thủ.

Trừ số ít bảo vật, đại bộ phận bảo vật dính vào máu dơ bẩn Huyết Vân Đỉnh phun ra, linh tính tổn thất to lớn.

Huyết Vân Đỉnh phun ra một đám chất lỏng màu máu tanh hôi gay mũi, hóa thành những màn máu, bảo vệ bọn họ.

Ầm ầm ầm, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, năm tia chớp thô to rơi ở trên màn máu, màu máu nhất thời nổ vỡ ra, lôi quang chói mắt bao phủ bóng người bọn họ.

Một tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, Thái Nhất Kiếm bắn đến, nơi đi qua, lôi quang phân tán ra, nhường ra một thông đạo.

Cùng lúc đó, hư không phụ cận lôi quang sáng lên một đạo hào quang màu đỏ chói mắt, Mạnh Thiên Chính chợt hiện thân, lưng có một đôi cánh lông vũ hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, linh khí kinh người, hiển nhiên là một món linh bảo.

Ngoài thân Mạnh Thiên Chính chợt toát ra ngọn lửa hừng hực, tản mát ra một luồng nhiệt độ cao kinh khủng, hóa thành một đạo độn quang màu đỏ, đánh về phía lôi quang.

Trong lôi quang sáng lên một mảng hào quang màu máu loá mắt, lôi quang chợt tán loạn, một cái kén máu thật lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Thái Nhất Kiếm chém lên kén máu, hai nắm tay Mạnh Thiên Chính cũng đánh ở trên kén máu.

Một tiếng nổ vang lên, kén máu nổ tung, hiện ra Trần Thiên Đao cùng Dương Yêu Yêu, bọn họ bị một mảng hào quang màu máu che kín.

Thái Nhất Kiếm đánh lên hào quang màu máu, giống như bị cố định, trì trệ không tiến lên được, Mạnh Thiên Chính cũng không khác lắm.

“Chỉ có vậy? Xem ra Thái Nhất tiên môn cũng chỉ có vậy mà thôi.”

Trần Thiên Đao lộ vẻ mặt châm chọc, bọn họ không sợ nhất chính là công kích gần người, hào quang màu máu là Huyết Nguyệt Cấm Quang, một môn thần thông phòng ngự.

Trần Thiên Đao há mồm phun ra một ngọn lửa màu máu, rơi ở trên thân Thái Nhất Kiếm, linh quang của Thái Nhất Kiếm nhanh chóng ảm đạm, Dương Yêu Yêu vung đao bổ về phía Thái Nhất Kiếm.

“Keng!”

Một tiếng vang cất lên trầm trầm, Thái Nhất Kiếm bay ngược đi, không ngừng phát ra từng đợt tiếng kiếm ngân chói tai, chớp lên cao thấp, nhưng chưa có tác dụng gì.

Ầm ầm ầm, đỉnh một ngọn núi cao nổ tung, Thái Nhất Kiếm cắm trên mặt đất, linh quang ảm đạm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận