Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2999: Tiểu bối luận bàn Vương Thanh Phong hiển uy (2)

Vương Trường Sinh thu hồi thanh liên tạo hóa đỉnh và đãng ma tên, ngồi xuống, bắt đầu điều tức.

Chờ hắn quay về Huyền Nguyệt sơn, lại vận dụng trận pháp thúc dục thanh liên tạo hóa đỉnh để tách huyết uế khí bên trong đãng ma tên ra.



Một sơn cốc ba mặt là núi. Trong cốc có một trang viên gạch xanh chiếm diện tích cực lớn. Hoa viên hình vòm, kỳ thạch quái nham, ban công có thể tùy ý thấy được các nơi.

Một thạch đình màu xanh lớn hơn ngàn trượng, hơn trăm tên tu sĩ tụ tập ở bên trong thạch đình, phẩm tra nói chuyện phiếm. Kim đan tu sĩ và Nguyên anh tu sĩ đều có.

“Thất hà thú bậc năm cũng không phải là đối thủ cra Vương tiền bối và Uông tiền bối. Nếu không phải tận mắt thấy được, thì ta cũng không thể tin được.”

Y Thưu Du cười nói. Bọn họ trò chuyện với nhau, đề tài không biết như thế nào nhắc đến Vương Trường Sinh.

Nàng nói ra chuyện Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng diệt sát thất hà thú, tu sĩ khác thấy hứng thú, để cho Vương Thanh Thành kể lại chuyện trải qua.

Vương Thanh Thành cùng tu sĩ, nói chuyện đã trải qua một lần, lược bỏ bớt vài nội dung ít quan trọng, ví dụ như thần thông của khôi lỗi thú bậc năm.

“Tục ngữ có câu, hổ phụ sinh hổ tử. Vương đạo hữu, lệnh tôn lợi hại như vậy, nói như vậy thì thần thông của ngươi cũng không yếu. Không bằng chúng ta luận bàn với nhau một chút đi.

Một gã thanh niên tai to mặt lớn nhìn về phía Vương Thanh Phong, vẻ mặt đầy nóng lòng.

Đăng Thiên Kỳ, đình đệ Huyền Vân Sơn đặng gia.

“Cho dù là luận bàn, đao kiếm không có mắt, ai bị thương cũng không tốt.”

Vương Thanh Phong trực tiếp cự tuyệt, giọng điệu lạnh nhạt.

“Luận bàn mà thôi. Có Lý tiền bối bọn họ ở một bên xem cuộc chiến sẽ không xảy ra chuyện đại sự gì. Hay là ngươi không dám?”

Đặng Thiên Kỳ tựa cười mà không cười, sử dụng phép khích tướng.

Lúc này đây tân khách đến Thái Dương tông ăn mừng không ít. Nếu là có thể đánh bại đệ tử thế lực khác, thì đó là một điều vinh quang, đối với sự phát triển sau này của cá nhân cũng có lợi. Đại tu sĩ thanh danh lan rộng trong tu tiên giới đều bước lên từ xương máu của kẻ thù.

Phàm là lễ mừng lớn, các tiểu bối của thế lực lớn đều dùng võ kết bạn, luận bàn một chút. Thứ nhất là trao đổi đạo pháp, thứ hai cũng là xay dựng danh khí của mình. Tu tiên giới thực lực vi tôn.

“Ngươi cho rằng là không dám?”

Vương Thanh Phong bất động, phép khích tướng đối với hắn là vô dụng.

“Hừ, ngươi có thể không khinh thường Đặng mỗ đi. Luận bàn mà thôi, thắng thua lại không có gì. Ngươi không muốn cùng ta luận bàn, thì cùng đạo hữu khác luận bàn cũng không có vấn đề gì.”

Đặng Thiên Kỳ có chút bất mãn nói. Hắn không phải là lần đầu tiên tham gia lễ mừng cỡ lớn, muốn mượn cơ hội này để nổi thanh danh, cũng là muốn biết được một chút thần thông đạo pháp của tu sĩ thế lực khác.

Trấn Hải cung so với Đặng gia không chỉ mạnh hơn gấp trăm lần. Đặng Thiên Kỳ lúc này muốn cùng Vương Thanh Phong luận bàn. Thua là chuyện đương nhiên, thắng thì chính là mình lợi hại, có lợi mà vô hại.

Vương Thanh Phong không cho hắn chút mặt mũi, chính là không cùng hắn luận bàn, điều này làm cho Đặng Thiên Kỳ có chút bất mãn.

“Đúng vậy. Vương đạo hữu, tiểu hữu muốn lãnh hội một chút thần thông của ngươi. Không biết Vương đạo hữu có nguyện ý chỉ giáo hay không?”

“Tiểu đệ Tôn Phong, thỉnh Vương đạo hữu chỉ giáo.”

“Vương đạo hữu, nan đắc hữu duyên. Chúng ta luận bàn một chút như thế nào?”



Nhiều vị Kim đan tu sĩ mở miệng, vẻ mặt mong chờ.

Bọn họ ngày thường rất hiếm có cơ hội gặp phải tu sĩ Trấn hải cung. Vương Thanh Phong và Vương Thanh Thành là con trai của Vương Trường Sinh. Bọn họ nghe nói Vương Trường Sinh và Uông Như Yên diệt sát thất hà thú bậc năm, càng muốn cùng Vương Thanh Phong luận bàn.

Cùng đệ tử đạo môn phái luận bàn, thắng là chuyện vinh quang, thua cũng không mất mặt.

Vương Thanh Thành là người có vẻ khóe đưa đẩy, nhưng thật ra không có người làm khó dễ hắn.

“Đặng đạo hữu, ta cũng với ngươi luận bàn. Ta cũng muốn lĩnh giáo một chút thần thông của Đặng đạo hữu.”

Vương Thanh Thành vội vàng ra hòa giải. Nhưng mà hắn hiểu rõ tính tình Vương Thanh Phong, nếu thật sự luận bàn, làm không tốt có thể đổ máu.

“Không cần, ta đã muốn cùng lệnh đệ luận bàn một chút.”

Đặng Thiên Kỳ bất vi sở động. Vương Thanh Phong càng không muốn luận bàn với hắn, hắn càng muốn luận bàn với Vương Thanh Phong. Nếu như là hắn tháng, khẳng định sắc mặt Vương Thanh Phong sẽ rất khó coi.

Hắn ở Đặng gia cũng có chút danh tiếng, tu vi của hắn và Vương Thanh Phong không sai biệt lắm. Hắn cũng không tin, cho dù địch không lại, hắn cũng sẽ không thua thảm hại.

“Luận bàn thì luận bàn. Đao kiếm không có mắt, ngươi bị thương thì đừng trách ta.”

Vương Thanh Phong nghiêm mặt nói. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Huyền Nguyệt sơn, tu sĩ Kim đan nào ở Trấn Hải cung mà không tươi cười chào đón hắn? Tuyệt đối không bao giờ làm hắn khó xử.

Hắn cũng sẽ không làm người khác khó xử. Đặng Thiên Kỳ ngang ngược, chính là muốn đối nghịch với hắn.

“Bên ngoài có một khối gò đất, ở bên ngoài luận bàn đi. Ta đến chủ trì. Đao kiếm không có mắt, các ngươi cũng hứa không được sửa dụng bảo vật âm nhân, ví dụ như phi châm, nọc độc, độc hỏa, vâng vâng.”

Một ông lão áo bào vàng cao cao gầy gầy để râu dương hồ trầm giọng nói. Nhìn tu vi này rõ ràng là một tu sĩ Nguyên anh trung kỳ.

Kim đan tu sĩ này rất ít xa nhà, một đám tâm cao khí ngạo, có vẻ xúc động. Làm không tốt có thể gấy chết người, hắn phải nhắc nhở bọn họ một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận