Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1628: Địch tập kích (1)

“Oa oa!”

Ba con quạ màu vàng giương rộng cánh, đánh về phía Vương Thanh Sơn.

Ba con quạ màu vàng còn chưa tới gần người, một cô sóng nhiệt ngập trời đã ập đến, nhiệt độ chợt lên cao.

Vương Thanh Sơn cảm nhận được quạ màu vàng tản mát ra nhiệt độ kinh người, không dám sơ ý.Tay áo run lên, bắn ra sáu thanh phi kiếm màu sắc tuyết trắng. Sau một cái mơ hồ, sáu thanh phi kiếm hoá thành sáu con tuyết mãng dài mấy trượng, đánh về phía ba con quạ màu vàng.

Sáu thanh phi kiếm màu trắng này đều dùng tuyết mộc ngàn năm luyện chế thành. Là phi kiếm Vương Trường Sinh đích thân luyện chế cho Vương Thanh Sơn.

Phàm là tài liệu luyên khí Vương Trường Sinh cảm thấy thích hợp, đều luyện chế thành phi kiếm cho Vương Thanh Sơn. Trong số Kim Đan tu sĩ Vương gia, pháp bảo của Vương Trường Sinh tuyệt đối là nhiều nhất. Đãi ngộ hắn có được không hề kém so với những Kim Đan tu sĩ các thế lực khác tỉ mỉ bồi dưỡng.

Sáu thanh tuyết mãng màu trắng và ba con quạ màu vàng va chạm cùng một chỗ. Một mảng lớn hoả diễm màu vàng lan tràn mở ra, bao vây lấy tuyết mãng màu trắng.

Trên mặt Độc Cô Vân Phi lộ ra một chút đắc ý. Nếu Vương Thanh Sơn tinh thông kiếm đạo, vậy Độc Cô Vân Phi thi triển thủ đoạn khác. Không nắm chắc phần thắng với Vương Thanh Sơn, nhưng dựa vào Kim Viêm chân hoả này, hắn đã đánh bại nhiều vị kiếm tu. Đối phó với Vương Thanh Sơn hẳn là không thành vấn đề.

Không qua bao lâu, hắn liền cười không nổi nữa. Toàn thân tuyết mãng màu trắng toát ra mảng lớn hàn khí màu trắng, hoả diễm màu vàng dần bị diệt.

Sáu con tuyết mãng màu trắng chia làm ba, hai con tuyết mãng đối phó một con quạ màu vàng. Chúng nó mở ra mồm màu to, chuẩn xác cắn vào con quạ màu vàng. Con quạ màu vàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần kết băng, rơi trên mặt đất.

Ngoại trừ Tuyết mộc ngàn năm, Vương Trường Sinh còn luyện vào thêm không ít tài liệu thuộc tính băng. Phải biết rằng, Bagw viên tộc sinh tồn ở băng thiên tuyết địa, thích thu thập tài liệu thuộc tính băng. Vương Trường Sinh luyện chế ra bộ phi kiếm này, uy lực hơn xa những bộ phi kiếm thuộc tính băng thông thường.

Độc Cô Vân Phi sợ hãi, bấm niệm pháp quyết. Tầng băng bên ngoài quạ màu vàng hoà tan. Nhưng rất nhanh, sáu con tuyết mãng màu trắng đã phun ra một cỗ hàn khí trắng xoá, lại đông lạnh con quạ màu vàng. Ngay sau đó, sáu con tuyết mãng màu trắng cùng đánh về phía Độc Cô Vân Phi.

Độc Cô Vân Phi chau mày, tay áo run lên, một mảng lớn kiếm khí thổi quét ra. Nháy mắt hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm với ánh vàng rực rỡ, chém về phía sáu con cự mãng màu trắng.

Đinh đinh đinh!

Kình thiên cự kiếm chém lên trên người tuyết mãng, truyền ra một trân tiếng vang trầm đục. Thân thể tuyết mãng màu trắng xoay tròn một cái, cuốn lấy kình thiên cự kiếm. Sau đó nó mở ra mồm máu to, cắn vỡ nát kình thiên cự kiếm.

“Ba chiêu đã qua, đều dừng tay đi!”

Mộ Dung Dong mở miệng nói, lấy ánh mắt lão luyện của hắn. Đương nhiên nhìn thấy được bộ phi kiếm cả Vương Thanh Sơn là vật bất phàm. Đây cũng không có gì kỳ quái. Phải biết rằng, sau lưng Vương Thanh Sơn có ba vị Nguyên Anh tu sĩ làm chỗ dựa. Đặc biệt là Thanh Liên tiên lữ, quyết chiến ở Nam Hải, một trận thành danh.

Là chất tử của Thanh Liên tiên lữ, có được một bộ phi kiếm đại uy lực cũng không kỳ quái.

Nói cho cùng, cũng là do Độc Cô Vân Phi quá tự tin vào mình. Thủ đoạn của hắn không ít, nếu thật sự tử chiến, khó mà nói ai thua ai thắng.

...

“Vương đạo hữu không hổ là đệ tử Tiêu Diêu kiếm tôn. Tại hạ bội phục. Tại hạ chỉ là một trong Đại Yến thập bát kiệt, có không ít người lợi hại hơn so với ta.”

Độc Cô Vân Phi ý vị thâm trường nói, thua bánh bao không thua khẩu khí, hắn cũng không tính là thua. Bấm niệm pháp quyết, ba con quạ vàng bị đóng băng toát ra mảng lớn hoả diễm, hoà tan băng tầng. Hoả nha màu vàng hoá thành ba thanh phi kiếm màu vàng, bay trở về bên trong vỏ kiếm.

Vương Thanh Sơn là đệ tử ký danh của Tiêu Diêu kiếm tôn, nhưng thực lực của hắn hơn người. Những tu sĩ khác tự động bỏ bớt hai chữ ký danh. Đây là một loại công nhận đối với Vương Thanh Sơn.

Tu tiên giới thực lực vi tôn, thực lực của ngươi đủ cường, người khác liền phục ngươi.

“Tại hạ đã sớm nghe nói qua Đại Yến vương triều nhân tài đông đúc. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Độc Cô đạo hữu nếu có rảnh, có thể đi Nam Hải du lịch một chút. Vương gia chúng ta hoan nghênh ngươi tới. Những tiền bối đang ngồi đàm đạo cũng có thể đến Thanh Liên đảo làm khách. Chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh.”

Vương Thanh Sơn khách khí nói, hướng những tu sĩ ở đây biểu đạt thiện ý.

Hắn không muốn làm tổn thương hoà khí, cùng thắng mới là lựa chọn tốt nhất.

Vương gia hiện tại thanh thế đang lên, cần tìm kiếm lượng lớn minh hữu. Nhiều giao hữu, ít kết thù. Đây là sách lược Vương Trường Sinh định ra.

“Ha ha, nhất định. Nếu có thời gian rảnh, tại hạ nhất định đi Thanh Liên đảo làm khách.”

Độc Cô Vân Phi hào sảng nói, đáp ứng lời mời.

Vương Thanh Sơn tiếp được ba chiêu, có được một lọ Bách thú đan. Bởi vì bọn họ tỷ thí, Bách thú đại hội tạm dừng.

Trở lại chỗ ngồi, thần sắc Vương Thanh Sơn như thường.

Bách thú đại hội được tiếp tục tiến hành. Tam thủ giảo liên tiếp thắng ba tràng, sau đó bại dưới tay một con Sư bằng thú bậc ba thượng phẩm.

Vương Thanh Sơn có thể nói là lấy hết nổi bậc, Mộ Dung gia đương nhiên không thể để cho linh tú của Vương Thanh Sơn tiến vào hàng mười. Vương Thanh Sơn cũng không để ý cái hư danh này.

Vô luận là hắn lên sân khấu luận bàn hay là Tam thủ giảo quyết đấu cùng linh thú khác, đều là một loại lịch lãm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận