Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1844: Tây Môn Phượng mang đến tin tức (2)

Hàn huyên vài câu đơn giản, Vương Trường Sinh lấy ra một cái hộp ngọc màu xanh, đưa cho Tử Nguyệt tiên tử, hắn đang muốn nói cái gì, Uông Như Yên giành trước mở miệng nói: “Điền muội muội, đây là Huyết Ly Chi ngàn năm, phu quân chuyên môn đi Thiên Hư động thiên thu thập cho muội. Chúng ta tìm không thấy linh dược khác, không thể luyện chế thành đan dược dùng, muội lấy dùng sống đi! Hiệu quả khẳng định kém đan dược, nhưng lấy để chữa thương là không có vấn đề, có thể đẩy nhanh tốc độ khỏi của muội.”

Nếu để Vương Trường Sinh mở miệng, hắn khẳng định sẽ trả lời theo sự thật, ý tứ hoàn toàn khác.

Tử Nguyệt tiên tử hơi sửng sốt, nhìn Vương Trường Sinh đang vẻ mặt mờ mịt, hiểu ý cười. Nàng tự nhiên đã nhìn ra, Vương Trường Sinh cũng không phải cố ý đi Thiên Hư động thiên hái lấy. Vương gia vừa gặp một hồi đại nạn, Vương Trường Sinh cố ý chạy tới Thiên Hư động thiên hái linh dược cho nàng? Trừ phi Vương Trường Sinh là loại si tình, nhưng mà nhìn từ nàng tiếp xúc với Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh hiển nhiên không phải là loại người này.

Nàng đoán Vương Trường Sinh là ngẫu nhiên đạt được Huyết Ly Chi, không phải là cố ý đi Thiên Hư động thiên hái.

Nhìn thấu nhưng không nói ra, Tử Nguyệt tiên tử mỉm cười, cảm kích nói: “Đa tạ, Vương sư huynh.”

Có một cây Huyết Ly Chi ngàn năm, tốc độ khôi phục của nàng càng nhanh hơn.

“Điền sư muội, ngươi khách khí rồi, ngươi an tâm dưỡng thương đi! Nếu là lại kiếm được đan dược chữa thương, chúng ta sẽ đưa cho ngươi.”

Nói chuyện phiếm hơn nửa canh giờ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cáo từ rời khỏi.

Vương Trường Sinh gọi Vương Mạnh Phần tới, hỏi tình hình gần đây của gia tộc, Vương Mạnh Phần trả lời theo sự thật. Trước mắt Vương gia tu sĩ khác họ quá nhiều, nhưng hắn vẫn luôn cổ vũ sinh đẻ, số lượng tộc nhân của Vương gia đang không ngừng tăng, bây giờ vấn đề lớn nhất là gia tộc thiếu luyện đan sư bậc ba.

Vương gia chỉ có Vương Thanh Kỳ một vị luyện đan sư bậc ba này, áp lực của hắn rất lớn, trừ luyện chế linh vật Kết Đan, hắn còn cần luyện chế đan dược khác, đan dược tinh tiến pháp lực, đan dược khôi phục pháp lực, đan dược bổ sung khí huyết.

Đây cũng là chuyện không có cách nào, Vương gia quật khởi quá nhanh, chiến lực trung cao tầng thiếu thốn nghiêm trọng, nhân tài kỹ nghệ đặc biệt ít, Vương gia muốn dẫn vào luyện đan sư bậc ba, nhưng luyện đan sư bậc ba sao có thể dễ dàng gia nhập Vương gia? Tu sĩ Kết Đan có thể luyện chế đan dược bậc ba, có thể tự nuôi sống mình, không cần thiết gia nhập thế lực khác.

Vương Quý Dục vốn là vị luyện đan sư bậc ba thứ hai của Vương gia, nhưng hắn phạm sai lầm lớn, bị xử quyết rồi.

“Tăng thêm bồi dưỡng luyện đan sư đi! Đúng rồi, Trường Kiệt thế nào?”

Nghiêm khắc nói tới, Vương Trường Sinh và Vương Trường Kiệt chưa từng gặp mặt được mấy lần, Vương Trường Kiệt tuổi không lớn, nhưng bối phận bày ở nơi đó.

“Lão nhân gia rất tốt, Thanh Kỳ cao thúc công khen hắn có thiên phú luyện đan.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, Uông Như Yên bước nhanh đi đến, vẻ mặt bi thương, ngưng trọng nói: “Phu quân, Minh Nhân thúc kết anh thất bại, thân tử đạo tiêu.”

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh và Vương Mạnh Phần nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau, Vương Trường Sinh mới phản ứng lại, truy hỏi: “Tin tức là thật sao? Ai truyền đến tin tức?”

“Là Tây Môn thẩm, nàng ấy mang về tro cốt Minh Nhân thúc, Minh Nhân thúc thật sự đi rồi.”

Uông Như Yên thở dài nói, vẻ mặt đầy bi thương. Đại đạo vô tình, Vương Minh Nhân sau khi được kiểm tra ra song linh căn, liền ở cùng một chỗ với bọn họ, cho dù Vương Minh Nhân có muôn vàn không phải, biết được hắn kết anh thất bại đi rồi, Uông Như Yên cảm thấy rất bi thương.

Tộc nhân quen thuộc lần lượt qua đời, mỗi lần biết được tộc nhân quen thuộc đi về cõi tiên, Uông Như Yên đều sẽ rất khó chịu.

Vương Trường Sinh thở dài một hơi, hỏi: “Tây Môn thẩm ở nơi nào? Chúng ta đi gặp nàng ấy chút, mặc kệ nói như thế nào, Minh Nhân thúc đều là tộc nhân Vương gia chúng ta, nên hậu táng hắn.”

Vương Minh Nhân kết anh thất bại, ra ngoài Vương Trường Sinh dự kiến, đã thành sự thật, nói nữa cũng vô dụng.

“Nàng đang ở chỗ ở của Trường Kiệt, ta gọi bọn Thanh Thiến qua rồi, chúng ta cũng đi qua đi!”

“Đi thôi! Mạnh Phần, cháu cũng cùng nhau đi qua đi!”

Vương Trường Sinh hô một tiếng, nâng bước đi ra ngoài.

Khu vườn nào đó trồng không ít kỳ hoa dị thảo, đám người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Kỳ, Vương Thu Minh, Vương Thanh Linh, Vương Thanh Sơn, Diệp Hải Đường, Vương Thiên Mịch đứng ở trong sân.

Phía trước có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng, Tây Môn Phượng và Vương Trường Kiệt mặc áo gai để tang, linh bài cùng hũ tro cốt Vương Minh Nhân đặt ở trên bàn thờ.

Tây Môn Phượng vẻ mặt đau thương, vẻ mặt Vương Trường Kiệt có chút hoảng hốt, hắn nhất thời không thể tiếp nhận đả kích nặng nề.

Vương Minh Nhân trùng kích Nguyên Anh kỳ thất bại bỏ mình, tin tức này làm người ta quá rung động.

“Phu quân, ta đưa chàng về Thanh Liên đảo rồi.”

Tây Môn Phượng thấp giọng nói, trong mắt có nước mắt lấp lánh. Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng, hỏi Vương Trường Kiệt:

“Trường Kiệt, con còn nhớ hàm nghĩa ta và cha con đặt tên con Trường Kiệt không?”

Vương Trường Kiệt thành thật gật gật đầu, nói: “Con nhớ rõ, cha cùng mẹ hy vọng con trở thành nhân tài kiệt xuất của gia tộc, con vẫn luôn rất cố gắng, ngài có thể hỏi viện chủ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận