Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6192: Hiểu lầm

Không qua bao lâu, Vương Xuyên Minh tới Thanh Liên phong.

“Lão tổ tông, có gì phân phó?”

Vương Xuyên Minh cúi người hành lễ, hỏi.

“Thế nào, tra xét đối với Mộ Dung Nhất Long có thu hoạch gì không?”

Vương Trường Sinh hỏi.

“Người này là chân linh đỉnh cấp, ra ngoài du lịch nhiều năm, bây giời không rõ thực lực như thế nào. Mấy trăm năm trước, một thám tử cháu xếp vào ở Mộ Dung gia bại lộ, bị giết mất, nhưng hắn chỉ là nhân viên ngoại vi, không rõ chịu ai sai sử, cầm tiền làm việc, Mộ Dung gia cũng không tra đến trên đầu của cháu.”

Vương Xuyên Minh nói.

“Xem ra Mộ Dung Nhất Long rất cẩn thận, nếu là có nhiều tin tức hơn liên quan Mộ Dung Nhất Long, lập tức báo cáo với ta.”

Vương Trường Sinh phân phó.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Xuyên Minh đáp ứng.

Vương Trường Sinh hỏi một ít vấn đề, sau đó bảo Vương Xuyên Minh lui xuống.

Hắn rời khỏi Thanh Liên phong, tới chỗ ở của Vương Thanh Phong.

---

Hạo Nguyệt thành, một tòa trang viên yên tĩnh, thủy tạ hành lang, núi giả vườn hoa.

Vu Vi Vi ngồi ở trong một đình đá màu xanh, cầm trên tay một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang vàng óng, trên mặt gương là một ông lão áo bào bạc dáng người béo lùn, mặt tròn mắt nhỏ, ngoài thân có một chút linh văn màu bạc trắng.

Ông lão áo bào bạc tên Lôi Hồng, tu sĩ Kim Tiên, cũng làm việc cho hỗn độn thú, hắn ở ngay tại Hô Lan sơn mạch.

“Ta đã bố trí cạm bẫy, Mộ Dung Nhất Long hẳn là sẽ tự mình đi tầm bảo, ngươi báo cáo lên, tốt nhất phái thêm một ít cao thủ đi đối phó Mộ Dung Nhất Long, đừng thất thủ, bằng không tra tới trên người của ta, vậy thì phiền toái.”

Vu Vi Vi nói.

Hỗn độn thú nói là muốn diệt trừ Mộ Dung Nhất Long, bảo Vu Vi Vi bố trí một chỗ động phủ cổ tu sĩ, đúng dịp bị tu sĩ Mộ Dung gia phát hiện, cấm chế rất mạnh, tu sĩ Kim Tiên bình thường cũng khó mở ra cấm chế, tỷ lệ Mộ Dung Nhất Long ra tay rất lớn.

Đây cũng là một loại thử, Vu Vi Vi không dám không tận tâm, hiển nhiên, hỗn độn thú chưa hoàn toàn tin tưởng Vu Vi Vi.

“Yên tâm đi! Ta sẽ báo cáo đúng sự thật.”

Lôi Hồng đáp ứng.

Bề mặt Truyền Tiên Kính trên tay Vu Vi Vi ảm đạm xuống, không nhìn thấy khuôn mặt Lôi Hồng nữa.

Nàng khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Hy vọng tất cả thuận lợi đi! Mộ Dung Nhất Long chỉ là Kim Tiên hậu kỳ, xuất động mấy con hỗn độn thú bảy màu, hẳn là có thể tiêu diệt Mộ Dung Nhất Long.”

---

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng ánh lửa màu đỏ phóng lên trời, lao thẳng vào mây.

Một tiếng rống quái dị chói tai vang lên, hai con hỗn độn thú bảy màu loại phi hành từ chỗ sâu trong dãy núi bay ra, ngoài thân chúng nó máu tươi đầm đìa, miệng vết thương mơ hồ có thể thấy được xương trắng, hướng về phương hướng khác nhau bay đi.

Một mảng ánh lửa màu vàng sáng lên, Mộ Dung Nhất Long hiện ra, xuất hiện ở trước mặt một con hỗn độn thú bảy màu, lưng hắn có một đôi cánh lông vũ lóe ra hào quang vàng óng, vẻ mặt lạnh như băng.

Hắn siết chặt nắm tay phải, tỏa ra một đợt hào quang vàng óng, tung ra một cú đấm, lao thẳng đến đầu hỗn độn thú bảy màu.

Một tiếng vang trầm cất lên, hỗn độn thú bảy màu nhanh chóng rơi về phía mặt đất, đập trên mặt đất, tạo ra một cái hố to, vỡ đầu chảy máu, không còn khí tức, một con hỗn độn thú bảy màu khác thì đào tẩu.

Chân linh đỉnh phong cộng thêm pháp tắc đại thành, hỗn độn thú bảy màu căn bản không phải đối thủ.

Mộ Dung Nhất Long nhíu mày, bay xuống, thu hồi thi thể hỗn độn thú bảy màu.

Đỗ Yên bay tới, nhíu chặt lông mày lá liễu.

“Động phủ trống trơn, cấm chế là thật, đây là một chỗ cạm bẫy.”

Đỗ Yên nhíu mày nói.

“Ai bố trí cạm bẫy? Hỗn độn thú không biết bày trận, thế mà đưa tới năm con hỗn độn thú bảy màu, thực để mắt chúng ta.”

Mộ Dung Nhất Long mặt đầy sát khí.

Hắn không nghĩ ra, hỗn độn thú không biết bày trận, trận pháp hiển nhiên là tiên nhân bố trí.

Hắn có một phán đoán lớn mật, có người bố trí cạm bẫy, bọn họ phá cấm động tĩnh quá lớn, vừa vặn có hỗn độn thú bảy màu đi ngang qua.

“Có thể là Vương gia hay không?”

Đỗ Yên đoán.

Vương gia có động cơ cùng thực lực này, hiềm nghi rất lớn.

Mộ Dung Nhất Long và Đỗ Yên ngã xuống, Vương gia là kẻ được lợi lớn nhất, cũng khó trách bọn họ hoài nghi Vương gia.

“Hừ, món nợ này ghi nhớ trước, chúng ta đi về trước.”

Mộ Dung Nhất Long hừ lạnh một tiếng, mặt đầy sát khí.

Bọn họ rời khỏi nơi này, chờ đại bộ đội hỗn độn thú chạy tới, đã không đuổi kịp nữa.

---

Thanh Liên thành, một tòa trang viên diện tích rộng lớn, Vương Trường Sinh và Vương Thanh Phong ngồi ở trong một tòa đình đá màu đỏ sáu cạnh, đang nói cái gì.

Cha con hai người đang tham thảo cải tiến Thần Cơ Thuật, để tiện mở rộng, chịu giới hạn bởi kỹ thuật, trước mắt còn không thể mở rộng.

Vương Thanh Phong lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương có thể nhìn thấy bóng người Tào Viễn Tinh.

“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”

Trên mặt Tào Viễn Tinh tràn đầy nụ cười.

“Rất khỏe, nói tới, ta lần trước đi Vân Lang thành, muốn bái phỏng Tào đạo hữu, đáng tiếc ngươi đang bế quan.”

Vương Thanh Phong nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận