Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3489: Thổi kèn thu quân (2)

“Đi thôi! Chúng ta trở về giúp Phong đạo hữu, diệt Bạch Huyễn, đừng để hắn chạy.”

Lý Viêm vung tay áo, dọc theo đường tới đây bay đi, Hoàng Nhất Long đi theo.

***

Trên không một vùng đồng cỏ rộng lớn vô cùng, phạm vi mấy vạn dặm bị đánh thành phế thổ, có thể nhìn thấy lượng lớn cái hố khổng lồ bốc ra ngọn lửa, còn có lượng lớn cọc băng.

Phong Tiêu Dao đứng trên trời, sắc mặt hơi tái nhợt, Bạch Huyễn không biết tung tích.

Hai đạo độn quang từ xa xa bay tới, không qua bao lâu, lưỡng đạo độn quang ngừng lại, hiện ra Hoàng Nhất Long cùng Lưu Nhất Long bóng người.

“Phong đạo hữu, Bạch Huyễn đâu!”

Hoàng Nhất Long ánh mắt đảo qua mặt, tò mò hỏi.

“Ta đả thương hắn, đáng tiếc bị hắn thi triển bí thuật chạy rồi, các ngươi thế nào? Giết Diễm Cơ chưa?”

Phong Tiêu Dao truy hỏi.

“Chưa, Diễm Cơ thi triển Cửu Diễm Phần Linh đại pháp chạy thoát rồi, ả bị thương nặng thi triển một bí thuật này chạy trốn, nguyên khí tổn thất nghiêm trọng, nếu không có thuốc tiên chữa thương, ả phải tu dưỡng mấy ngàn năm mới có thể khôi phục.”

Hoàng Nhất Long trả lời.

“Chạy rồi? Bỏ đi, chúng ta đi về trước đi! Bảo vệ thành Huyền Quang là quan trọng nhất.”

Phong Tiêu Dao hóa thành một độn quang màu đỏ xé gió lao đi, Hoàng Nhất Long cùng Lý Viêm vội vàng đi theo.

***

Một mảng rừng rậm màu đen rậm rạp, lượng lớn cây cao chọc trời gãy ngang, có thể nhìn thấy rõ ràng lượng lớn cái hố khổng lồ.

Vương Thanh Sơn, Lam Phúc Không và Vương Đại Phi đứng ở trên trời, sắc mặt bọn họ hơi tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao nghiêm trọng, trên người Vương Đại Phi có nhiều vết máu khủng bố.

Trên mặt đất phân tán lượng lớn hài cốt màu trắng, nhìn qua có chút dọa người.

“Cuối cùng diệt được nó, Cốt tộc đúng là không dễ đối phó, may có Vương đạo hữu, một kiếm phá đi phòng ngự của Cốt tộc, ngọn linh diễm kia của Vương đạo hữu không sợ quỷ hỏa Cốt tộc, Lam mỗ mở rộng tầm mắt.”

Lam Phúc Không thổi phồng, vẻ mặt đầy tự hào.

Hắn xoay ánh mắt đi, nhìn về phía Vương Đại Phi, cười nói: “Đương nhiên, thần thông của Vương đạo hữu cũng không nhỏ, một quyền đánh tan thân thể Linh tộc, nhắm chừng Thú Nhân tộc Luyện Hư hậu kỳ cũng chịu không nổi mấy quyền của ngươi.”

Vương Thanh Sơn và Vương Đại Phi nhìn nhau cười, Lam Phúc Không không hổ là Cuồng Xuy Chân Quân, vừa có cơ hội liền thổi phồng bọn họ.

Không gì mạnh hơn nịnh bợ cả.

Chỉ cần không có thù sâu hận lớn, hiếm có ai sẽ chán ghét Lam Phúc Không.

Một tiếng kèn vang dội cất lên, vang vọng phạm vi trăm vạn dặm.

“Thu binh rồi, xem ra dị tộc tan tác rồi.”

Lam Phúc Không vui mừng quá đỗi, hắn ước gì lập tức chấm dứt chiến sự, quay về gia tộc tu dưỡng.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, thu hồi xác dị tộc, ba người rời khỏi nơi đây.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ xuất hiện ở một đồng cỏ mênh mông, trên đồng cỏ tụ tập mấy vạn người tu tiên.

Bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, hoặc nói chuyện với nhau, hoặc trao đổi đồ vật, cực kỳ náo nhiệt.

Ánh mắt Vương Thanh Sơn nhanh chóng từ trên người các tu sĩ lướt qua, một lát sau, hắn liền tìm được đám người Vương Lập Hà.

Vương Thanh Sơn ngay lập tức bay qua, bọn người Vương Lập Hà đều có thương tích, thương thế không nặng.

“Lập Hà, Lập Hải cùng Thanh Phong bọn họ đâu?”

Vương Thanh Sơn nhíu mày hỏi, tâm tình nặng nề.

“Thân thể của Lập Hải bị Tinh Hỏa tộc hủy diệt rồi, lão tổ tông bọn họ đuổi bắt dị tộc, không biết bọn họ ở đâu.”

Vương Lập Hà thành thật trả lời. Ngay từ đầu bọn họ còn có thể nhìn thấy đồng tộc khác, về sau liền loạn cả lên, độc lập tác chiến.

Vương Thanh Sơn nhíu mày, hắn từng dặn dò Vương Thanh Phong, bảo gã đừng chạy quá xa.

Nếu Vương Thanh Phong xảy ra chuyện, Vương Thanh Sơn thật không biết nên ăn nói với Vương Trường Sinh như thế nào.

“Đám người lão tổ tông đã trở lại, không thấy Lương Phác.”

Vương Lập Kiều chợt mở miệng hô.

Vương Thanh Sơn nhìn theo phương hướng Vương Lập Kiều nhìn, thấy Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly bay trở về, vẻ mặt bọn họ đau thương.

“Chuyện gì vậy? Lương Phác đâu?”

Vương Thanh Sơn truy hỏi, trong lòng có một loại dự cảm không lành, Vương gia đã chết trận một vị tu sĩ Hóa Thần.

“Hắn bị dị tộc giết, đều do Đặng Thiên Kỳ, hắn đưa tới ba tên dị tộc Hóa Thần kỳ, sau đó lại rời khỏi.”

Vương Thanh Phong giọng điệu trầm trọng, trong mắt tràn đầy sát ý.

Nếu không phải tu sĩ Hóa Thần khác chạy tới, hắn tuyệt đối sẽ giết Đặng Thiên Kỳ.

Vương Thanh Sơn hỏi một lần tình hình sự việc, Vương Thanh Phong trả lời theo sự thật.

Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, việc này thật đúng là khó mà nói, lúc ấy mọi người đều đang đuổi giết dị tộc, Đặng Thiên Kỳ đi giúp thân tộc của mình, hợp tình hợp lý.

“Được rồi, các ngươi đều ở lại đây, đừng chạy lung tung.”

Vương Thanh Sơn phân phó. Tu sĩ Hóa Thần ngã xuống hai người, một người hủy diệt thân thể, tu sĩ Nguyên Anh chết non nửa, đây còn là bởi mang đến không ít con rối thú, thế lực khác tổn thất lớn hơn nữa.

Lượng lớn tu sĩ lục tục chạy về, tụ tập ở một vùng đồng cỏ này.

Một ngày sau, đại bộ phận tu sĩ đều chạy về, Lưu Nhất Long dẫn theo đại bộ đội quay về thành Huyền Quang, phái người đi tìm các tu sĩ chưa về kia.

Vương Thanh Sơn tìm được Lý Viêm, báo cáo tình huống cho hắn, thuận tiện nói ra một phen Đặng Thiên Kỳ hại Vương Thanh Phong.

Lý Viêm nhíu mày, nói: “Đặng gia? Ta biết rồi, ta sẽ xử trí, ngươi biểu hiện không tệ, chém giết nhiều dị tộc Luyện Hư kỳ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận