Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1804: Giải quyết hậu quả (2)

Năm đó nàng dẫn người đánh vào tổng đàn Trấn Hải tông, mấy vị trưởng lão Trấn Hải tông bị đánh bị thương nặng, bọn họ tình nguyện đồng quy vu tận với tu sĩ Nhật Nguyệt cung, cũng không muốn chạy trốn, tranh thủ thời gian cho Nam Cung Miểu.

Đúng lúc này, Huyền Hoàng Kính chịu lực hấp dẫn mạnh mẽ nào đó, bay về phía Vương Thanh Sơn, rơi ở trên tay Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn vẻ mặt như thường. Hắn là đã nhìn ra, Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông đã sớm chạy tới, nhưng là trốn trong chỗ tối, muốn kiếm thành quả mà thôi, xem ở trên phần bọn họ ra tay giúp tiêu diệt Hoàng Long chân nhân, Hoàng Long Tỳ tặng cho Trương Vô Trần không có vấn đề, Huyền Hoàng Kính thì không thể cho Lâm Ngọc Tông nữa.

Đây là vấn đề thái độ. Đừng nhìn hai nhà Trương Vương là thông gia, Tử Nguyệt tiên tử bị thương nặng, ai biết Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông sẽ có ý khác hay không? Hắn tặng bảo vật cho hai người bọn Trương Vô Trần, ngược lại cổ vũ bọn họ có ý nghĩ lệch lạc.

Lâm Ngọc Tông nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút tức giận. Hoàng Long chân nhân có thể tạo dựng uy danh hiển hách, có quan hệ rất lớn với Huyền Hoàng Kính, về phần Hoàng Long Tỳ, Hoàng Long chân nhân cực ít hiện ra trước mắt người khác.

Kim Điệp phu nhân và Lưu Hạo Đông cũng phản ứng lại, hai người kinh hãi sợ mất mật, vội vàng hóa thành hai đạo độn quang, bay về hướng khác nhau.

Thanh Liên tiên lữ còn chưa lộ diện, Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông đột nhiên xông ra, Hoàng Long chân nhân đã chết, bọn họ tự nhiên không có tâm tư ở lại Thanh Liên đảo nữa.

“Đuổi theo, đừng để bọn họ chạy.”

Trong mắt Trương Vô Trần lóe lên sự tàn khốc, đuổi theo Kim Điệp phu nhân.

Nàng trái lại không phải cân nhắc cho Vương gia, mà là Tử Nguyệt tiên tử sử dụng Tử Nguyệt Huyền Quang linh thuật này, vì để ngừa vạn nhất, phải giết chết tu sĩ Nguyên Anh tới xâm phạm, tránh cho tin tức lộ ra ngoài.

Lâm Ngọc Tông nhíu mày, đuổi theo Lưu Hạo Đông.

Vương Thanh Sơn không đuổi theo, hắn dù sao vừa mới kết anh, không nên thường xuyên đấu pháp, việc cấp bách bây giờ, là cứu chữa người bị thương, tu bổ đại trận, để tránh cho kẻ địch cơ hội có thể thừa dịp.

Triệu Mị Nhi hóa thành một luồng hào quang xanh lục, bay trở về trong Vạn Quỷ Lệnh, Vạn Quỷ Lệnh xoay một cái, bay đi đáp ở trên tay Diệp Hải Đường.

“Gia chủ, công việc giải quyết hậu quả giao cho ngươi.”

Vương Thanh Sơn phân phó Vương Mạnh Phần một câu, tung người bay về phía nơi Tử Nguyệt tiên tử rơi xuống.

Tử Nguyệt tiên tử đập thủng một tòa lầu các màu xanh, nằm ở trong một cái hố khổng lồ, cả người nàng chồng chất vết thương, máu chảy không dừng, khí tức rất suy yếu.

“Lâm đạo hữu, ngươi không sao chứ!”

Vương Thanh Sơn đứng ở ngoài lầu các màu xanh, cao giọng hô.

Tử Nguyệt tiên tử miễn cưỡng từ trong cái hố khổng lồ bò ra, lấy ra một món trường bào màu xanh, che đi cảnh xuân lộ ra, đi ra ngoài.

“Ta không đáng lo về tính mạng, nhưng tộc nhân của ngươi thương vong thê thảm nặng nề.”

Tử Nguyệt tiên tử uể oải nói, Vương Trường Sinh giao an nguy toàn tộc tới trên tay nàng, nàng đã cố gắng lớn nhất trong khả năng của mình, bảo vệ tu sĩ Vương gia.

Nếu không phải Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông xuất hiện, Hoàng Long chân nhân chỉ sợ đã giết chết nàng.

“Đa tạ, Lâm tiền bối, ta sẽ phái người giúp ngươi thu thập đan dược chữa thương, nếu không phải ngươi hỗ trợ, tổn thất sẽ lớn hơn nữa.”

Vương Thanh Sơn cúi người hành lễ, cảm kích nói.

Không có Tử Nguyệt tiên tử ra tay giúp, Vương gia chỉ sợ sẽ một lần nữa gặp tai ương ngập đầu.

“Đây là chuyện ta nên làm, Vương đạo hữu phó thác cho ta an nguy của gia tộc các ngươi, ta từng đáp ứng hắn, sẽ giúp hắn bảo vệ tốt các ngươi, tự nhiên phải làm được. Ta đi chữa thương trước, không có chuyện gì quan trọng, đừng quấy rầy ta chữa thương.”

Tử Nguyệt tiên tử nói xong lời này, hóa thành một đạo hào quang màu tím bay về phía Thanh Liên phong.

“Chít chít!”

Một cái hố khổng lồ lớn hơn trăm trượng toát ra một mảng lớn hào quang màu vàng, Song Đồng Thử bò ra, hơn phân nửa thân thể của nó bị máu tươi nhuộm đỏ, bị thương không nhẹ, cũng may thiên phú thần thông của nó là phòng ngự, chịu đòn khá tốt.

Thân thể Song Đồng Thử co thành một cục, hóa thành một quả cầu màu vàng to bằng bàn tay, lăn về phía Thanh Liên sơn.

Lôi Phượng vỗ cánh bay lên, tốc độ nó khá chậm, cánh trái có chút gấp khúc, máu tươi nhuộm đỏ cánh trái, hiển nhiên cánh trái bị thương nặng. Nó dang cánh bay cao, bay về phía cây Lôi Hạnh linh quả.

Đám người Vương Thanh Kỳ ngồi bệt ở trên mặt đất, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ đều bị thương, cũng may không đáng lo về tính mạng.

Một trận chiến này, Vương gia chết mấy trăm tu sĩ, trong đó bao gồm hai gã tu sĩ Kết Đan.

Đảo Kim Liên, Quảng Đông Nhân lưng lửng ở bầu trời, nhiều tầng màn nước che kín Quảng Đông Nhân.

Quảng Đông Nhân sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.

Hắn hít sâu một hơi, bụng bành trướng lên, đoản đao trong tay nở rộ hào quang màu đỏ, bổ về phía không trung, tiếng đao rít to chói tai, hơn trăm lưỡi đao màu đỏ dài hơn trăm trượng bay ra, chém về phía màn nước màu lam.

Một tràng tiếng nổ rung chuyển trời đất qua đi, màn nước biến mất.

Diễn Thủy chân nhân đã không biết tung tích, hiển nhiên chạy rồi, Vương Thanh Thiến cũng đã bình định phường thị náo động.

Quảng Đông Nhân tung người bay trở về phường thị, mở ra đại trận, truyền tống về Thanh Liên đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận