Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1626: Đại Yến thập bát kiệt (2)

Oành đùng đùng!!

Hai tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, hai gã cự nhân màu vàng bị lốc xoáy màu xanh giảo vỡ nát. Hoá thành bụi đất cuồn cuộn, bụi đất bị khí lưu mạnh mẽ thổi thất tinh bát lạc.

Khí thế lốc xoáy màu xanh như vòi rồng, bay thẳng đến Triệu Nhật Thần.

Sắc mặt Triệu Nhật Thần trở nên ngưng trọng. Hắn thi triển linh thuật, Vương Thanh Sơn thi triển tiểu thần tông. Chẳng lẽ Vương Thanh Sơn nghĩ dựa vào một môn tiểu thần thông là có thể đánh bại hắn sao?

Triệu Nhật Thần biến đổi pháp quyết, hai bàn tay loé ra mảng lớn linh quang màu vàng. Tay phải nhẹ nhàng điểm vào hư không, hư không phát ra một trận “Ong ong” trầm đục, vặn vẹo biến hình. Một toà cự tháp cao hơn mười trượng hiện lên giữa không gian trống rỗng. Cự tháp màu vàng có hào quang sáng mờ bao bọc, xoay chuyển không ngừng, giống như được tạo thành từ mỹ ngọc vậy.

Linh thuật Trấn linh tháp!

Đáy cự tháp màu vàng phun ra ánh sáng màu vàng nhạt, một cỗ khí lưu mạnh mẽ hiện lên giữa không gian trống rỗng. Vô sô sa lịch màu vàng bị cuốn vào bên trong cự tháp. Kiếm giao màu xanh không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn bị khí lưu mạnh mẽ cuốn vào bên trong.

Vương Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng, hai tay bấm quyết.Vang lên một đạo tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc. Cự tháp màu vàng bạo liệt mở ra.Thân hình kiếm giao màu xanh thu nhỏ lại hơn phân nửa, tiếp tục đánh về phía Triệu Nhật Thần.

Sắc mặt Triệu Nhật Thần hoảng hốt, lần đầu tiên hắn gặp được loại tình huống này. Trước kia hắn chưa từng đối phó kiếm tu, thực lực Vương Thanh Sơn hơn xa những đối thủ khác mà hắn từng giao đấu.

Pháp quyết biến đổi, quanh thân hắn hiện lên vô số sương mù màu vàng. Sương mù màu vàng quay cuồng một trận, chợt hoá thành một con cự mãng dài hơn mười trượng, lân giáp dày đặc.

Linh thuật Thôn linh mãng.

Cự mãng màu vàng mở ra mồm máu to, đánh về phía kiếm giao màu xanh.

Oành đùng đùng!!

Kết quả giống nhau, cự mãng màu vàng bị kiếm giao màu xanh giảo vỡ nát. Thân thể kiếm giao màu xanh thu nhỏ hơn phân nửa, nhưng lại dài hơn một trượng.

Kiếm giao màu xanh tiếp tục đánh về phái Triệu Nhật Thần. Tay áo bào Triệu Nhật Thần run lên, bay lên vô số sa lịch màu vàng, hoá thành một đạo sa nhận màu vàng, giảo vỡ nát kiếm giao màu vàng.

Đúng lúc này, hơn một ngàn thanh phi kiếm đã đến trước mặt Triệu Nhật Thần, che kín cả bầu trời, phong kín toàn bộ đường đi của Triệu Nhật Thần.

Bên ngoài thân Triệu Nhật Thần sáng lên vô số linh văn màu vàng, một kiện chiến giáp mênh mông màu vàng xuất hiện trên người hắn.

Hơn một ngàn thanh phi kiếm đồng thời phát ra tiếng kiếm minh trong suốt, chợt kết hợp thành một thể. Hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm, đón đầu chém xuống. Nơi nào kình thiên cự kiếm đi qua, hư không đều xé rách mở ra.

Oành đùng đùng!!

Kình thiện cự kiếm chém lên trên người Triệu Nhật Thần, chiến giáp trên người Triệu Nhật Thần xuất hiện từng đạo vết rách thật nhỏ.

Tiếng xe gió vang lớn,một đạo cầu vồng mênh mông rất nhanh bắn nhanh đến, đánh lên trên chiến giáp. Chiến giáp màu vàng nháy mắt thoát phá, ngoài thân Triệu Nhật Thần sáng lên một mảng sáng mờ, hiển nhiên là pháp y cấp bậc pháp bảo.

Sắc mặt hắn trướng đỏ bừng, hắn không cam lòng bại bởi Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn tiến lên một ước, kình thiên cự kiếm hào quang đại trướng, tăng thêm áp lực lên Triệu Nhật Thần.

Một bước, hai bước, ba bước.

Vương Thanh Sơn đi về phía trước năm bước, kình thiên cự kiếm quang mang đại trướng. Triệu Nhật Thần há mồm phun ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Được rồi, trận tỷ thí này Vương tiểu hữu thắng. Không hổ là đệ tử của Tiêu Diêu kiếm tôn, chất tử của Thanh Liên tiên lữ, quả là nhân tài kiệt xuất.”

Tay áo bào Mộ Dung Dong run lên, một cỗ lực vô hình nâng lên kình thiên cự kiếm. Kình thiên cự kiếm hoá thành nhiều điểm quang mang tán loạn không thấy.

Kim Đan tu sĩ ở đây không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh. Triệu Nhật Thần và Vương Thanh Sơn từ đầu đến cuối đều không sử dụng pháp bảo, chỉ dựa vào linh thuật và tiểu thần thông. Vậy Kim Đan tu sĩ ở đây cản bản không phải là đối thủ của bọn họ.

“Hừ, Triệu Nhật Thần, ngươi cũng quá làm Đại Yến vương triều chúng ta mất mặt rồi. Pháp tu bất quá cũng chỉ như vậy thôi.”

Tiếng người nam tràn ngập khinh thường vang lên từ phía chân trời. Một đạo cầu hồng kim sắc bay tới, sau vài cái chớp động thì dừng ở phụ cận lôi đài.

Độn quang tán đi, lộ ta một gã thanh niên áo vàng mày kiếm lãng mục.Thanh niên áo vàng thân hình cao lớn, lưng đeo ba thanh phi kiếm, trên người tản mát ra một cỗ sát khí thản nhiên.

“Thất bá công, đây là một trong Đại Yến thập bát kiệt, Độc Cô Vân Phi. Độc Cô gia là một trong bảy vương tộc khác họ của Đại Yến vương triều. Hắn am hiểu kiếm thuật, Độc Cô Vân Phi đứng hàng thứ chín trong Đại Yến thập bát kiệt.

Vương Thiên Văn truyền âm nhắc nở Vương Thanh Sơn. Độc Cô gia là thế lực tu tiên lão bài của tu tiên giới Trung Nguyên. Đồn rằng tổ tiên Độc Cô gia xuất thân từ Vạn Kiếm môn Nam Hải.

“Tại hạ Độc Cô Vân Phi, Vương đạo hữu có nguyện chỉ giáo?”

Ánh mắt Độc Cô Vân Phi nhìn chằm chằm Vương Thanh Sơn, trầm giọng hỏi.

Hiện tại đang đề cập đến thể diện của hai tu tiên giới. Độc Cô Vân Phi đương nhiên hi vọng có thể đánh bại Vương Thanh Sơn. Mộ Dung vương tộc tổ chức Bách thú đại hội, tu sĩ của tu tiên giới Nam Hải lại chiếm hết nổi bậc.Đại Yến vương triều chỉ làm nền, chuyện này thật quá mất mặt.

“Được, Vương mỗ cũng muốn thỉnh giáo Độc Cô đạo hữu một hồi.”

Vương Thanh Sơn đáp ứng xuống dưới. Hắn đang đứng ở bình cảnh, luận bàn cùng cao thủ Đại Yến vương triều, có giúp ích nhất định đối với việc hoá giả bình cảnh của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận