Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1504: Trần Húc Đông

“Một khối Huyền âm tinh mà thôi, không tính là gì. Ngươi trêu chọc vào Bắc Huyền cung, vẫn nên sớm rời khỏi Bắc Cương đi! Ta tận khả năng giúp ngươi giải hoà một chút. Còn về phần phí dụng, về sau lại nói.”

Vương Minh Nhân sang sảng cất lời. Tán tu bậc cao là đối tượng mượn sức của các thế lực. Dùng lời nói của Từ Tử Hoa, làm tốt quan hệ mới một trăm vị tu sĩ, chỉ cần có một người hồi báo, đều là ngươi kiếm lời.

Đông Phương Diêu trêu chọc Bắc Huyền cung, Bắc Cương không thể ngây người quá lâu. Hắn cần đi địa phương khác, tiêu dùng khẳng định sẽ không nhỏ.

“Đông Phương đạo hữu, gia tộc của bọn ta ở Nam Hải có một khối địa bàn nhỏ. Nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể viết một phong thư, ngươi cầm thư tín đi Nam Hải, tộc nhân chúng ta nhất định sẽ hậu đãi ngươi.”

Tây Môn Phượng là người am hiểu ẩn ý trong lời nói, Đông Phương Diêu đã là Kim Đan tầng tám. Nếu có thể chiêu mộ cho vương gia một vị Kim Đan tầng tám, khẳng định có thể gia tăng thực lực gia tộc.

“Đa tạ ý tốt của hai vị đạo hữu, tâm ý tại hạ lĩnh. Về sau có chỗ hữu dụng, chỉ cần mở miệng, qua sông vượt lửa cũng sẽ không chối từ. Ta cũng không ở lâu nữa, có duyên lại gặp.”

Đông Phương Diêu uyển chuyển cự tuyệt, cáo từ rời khỏi.

“Phu quân, trong khoảng thời gian này chúng ta tiếp đãi không ít đạo hữu. Mời Trận pháp sư bậc ba và Luyện đan sư bậc ba bồi dưỡng tộc nhân, không biết có thể được bao nhiêu điểm công đức.”

Vương Minh Nhân đưa tay dán ở bụng Tây Môn Phượng, mặt đầy nhu tình nói: “Chờ đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta khẳng định có thể tích góp được không ít điểm công đức.”

Nếu hắn và Tây Môn Phượng có con, đương nhiên sẽ gửi về gia tộc nuôi nấng. Bởi vì vương gia quá thân cận với Vạn Kiếm môn, Vương Minh Nhân mới không thể trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt. Nếu hắn có con, cho dù có ưu tú như thế nào cũng sẽ không được trọng dụng, Thái Nhất tiên môn phòng là Vạn Kiếm môn.

Nếu không được trọng dụng ở tông môn, không bằng chuyển về gia tộc nuôi nấng. Đương nhiên, cho dù muốn đưa về gia tộc nuôi nấng, cũng không phải vừa sinh ra sẽ lập tức đưa đi.

“Tính toán thời gian, Thanh Sơn hẳn là đã đến Ngũ Long hải vực rồi! Hẳn là hắn đã đưa đồ trở về!”

“Cũng không sai biệt lắm! Thần thông quả cũng thôi đi, vì có được Thần thông quả, ta đáp ứng phù hộ hậu nhân của Lý sư huynh trăm năm, bồi dưỡng ra một Kim Đan tu sĩ. Tin tưởng có thể làm dịu được quan hệ với gia tộc.”

Vương Minh Nhân lẩm bẩm, hắn biết trước kia mình bất hoà với gia tộc là không đúng. Vì tu bổ quan hệ, hắn hạ vốn lớn, từ trên tay một vị Kim Đan tu sĩ sắp tạ hoá lấy được cây Phục linh. Nhưng hắn phải che chở hậu nhân của đối phương trăm năm, hơn nữa còn phải bồi dưỡng ra một Kim Đan tu sĩ.



Nam Hải, Ngũ Long hải vực.

Thanh Liên đảo, một quảng trường đá thật lớn.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên , Trương Vô Trần ngồi ở toà chủ toạ, Nghiễm Đông Nhân đang ở chỗ tu luyện.

Tỷ thí trong tộc đã tiến hành ba ngày, hôm nay đã có kết quả.

Vương Anh Kiệt đứng bên trong đám người, miệng đầy cay đắng. Hơn một ngàn tu sĩ tiến vào Huyễn yêu tháp, có hơn hai trăm tu sĩ xông qua tầng thứ sáu. Đừng nói hạng thứ ba mươi, hắn ngay cả hạng ba trăm cũng không vào được. Thực lực là một đạo hồng câu không thể vượt qua, mượn dùng phù triện hay pháp khí, hắn cũng chỉ có thể tiến nhiều thêm vài tầng. Muốn chen vào hạng thứ ba mươi, thật đúng là mơ tưởng hão huyền.

“Từ tầng thứ chín sáng rồi, có người tiến đến tầng thứ chín rồi.”

Không biết là ai hô to một tiếng, chúng tu sĩ đều nhìn về phía tầng chín Huyễn yêu tháp.

Trước mắt mà nói, tu sĩ tiến vào tầng thứ chín có không đến hai mươi người. nói cách khác, tiến vào tầng thứ chín là có thể tiến vào bảng xếp hạng. Thời gian ở lại càng cao thì thứ tự càng cao.

Uông Như Yên có chút kinh ngạc, theo lý mà nói, tộc nhân có thực lực mạnh mẽ đều sẽ tiến vào Huyễn yêu tháp trước. Lại có người sẽ đợi đến ngày cuối cùng mới tiến vào Huyễn yêu tháp, tiến tháp càng trễ, áp lực càng lớn. Mỗi một người tiến tháp sẽ gặp được yêu thú không giống nhau địa phương tham khảo cũng không nhiều lắm.

Nàng gọi Vương Mạnh Phần tới, lên tiếng hỏi: “Mạnh Phần, tộc nhân của chúng ta đều tiến tháp rồi sao?”

Tộc nhân Vương gia và tu sĩ Vương gia là hai khái niệm. Người trước là có huyết mạch Vương gia, người sau là người tu tiên gia nhập Vương gia.

“Hồi bẩm lão tổ tông, tộc nhân đều đã tiến tháp. Còn lại đều là tu sĩ mới gia nhập nhà chúng ta.”

“Không nghĩ tới lại có thể thu hoạch được một nhân tài. Không biết có thể chống đỡ ở tầng thứ chín bao lâu.”

Vương Trường Sinh có chút tò mò nói. Hắn tổ chức tỷ thí trong tộc, thứ nhất là muốn lấy lòng người, hấp thu hơn bảy trăm người tu tiên, đương nhiên phải làm một số chuyện để thu phục lòng người. Thứ hai là hy vọng có được một ít nhân tài, vô luận là môn phái tu tiên hay là gia tộc tu tiên, đều cần thu hút hấp dẫn nhân tài.

Vương gia cần thu hút tu sĩ cấp thấp và tu sĩ của các tiểu fia tộc, loại sự tình này đã làm không ít. Trước sau đã thu nhập được hơn ba ngàn tu sĩ, lợi hại nhất chính là Diệp Lâm. Ngoại trừ Diệp Lâm, những tu sĩ khác gia nhập Vương gia cũng không có gì đặc biệt xuất sắc.

Hơn phân nửa khắc đồng hồ sau, tầng thứ chín vẫn sáng. Trương Vô Trần cũng có chút kinh ngạc. Nếu nói là tộc nhân Vương gia, Vương gia còn có khả năng châm trước. Đây lại là tu sĩ khác họ, Vương gia sẽ không nương tay chứ!

Ánh mắt Vương Anh Kiệt gắt gao nhìn về tầng chín Huyễn yêu tháp, vẻ mặt hâm mộ. Người so với người tức chết người. Người tiến vào tầng thứ chín này ở trong đó gần nửa khắc đồng hồ, có thể tiến vào hàng ba người đứng đầu. Hắn còn không thể chen vào hàng ba trăm, giữa người với người lại có chênh lệch quá lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận