Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1594: Đột biến

Diễn Thuỷ chân nhân nhíu mày, bấm niệm pháp quyết. Một thanh phi kiếm màu lam quang mang đại thịnh, hoá thành một đạo cầu vồng màu lam chém thẳng đến giao long.

Những người khác cũng không có nhàn rỗi, hoặc thi triển pháp thực uy lực lớn, hoặc lấy ra phù triện.

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, giao long màu lam hoá thành nhiều điểm lam quang biến mất không thấy. Lớp màn hình màu lam cũng theo đó mà tán loạn.

Sau khi mở ra cửa đá, một đại thạch cao hơn mười trượng xuất hiện trước mặt bọn họ. Trung ương thạch thất có một cột đá màu lam cao một trượng, bên trong có một thanh phi kiếm màu lam có linh quang lưu chuyển không ngừng. Phi kiếm màu lam có chuôi kiếm được điêu khắc năm con giao long sống động. Một lớp màn hình màu lam nhạt che kín phi kiếm màu lam.

Trên đài đá có năm tấm ngọc giản màu lam, nhắm chừng là điển tịch công pháp.

Trên tường đã khảm lượng lớn tinh thạch màu lam, tản mát ra thuỷ khí nhè nhẹ.

“Đây là chi bảo trấn tông của Ngũ Long cung Ngũ Long kiếm? Không đúng, Ngũ Long kiếm rõ ràng bị Vạn Kiếm môn chiếm được, Ngũ Long cung không có khả năng giấu chi bảo trấn tông bên trong Ngũ Long bí cảnh. Hẳn là bản phỏng chế, ngay cả là phỏng chế, uy lực khẳng định cũng sẽ không kém.”

Diễm Thuỷ chân nhân lẩm bẩm, ánh mắt rực lửa.

Tại một thông đạo khác, đám người Kim Đao thượng nhân đứng ở trên một quảng trường lớn. Sàn được lớp bằng một lớp ngọc thạch màu đỏ. Trên quảng trường có một bộ hài cốt giao long với hình thể thật lớn. Bên ngoài hài cốt được bao bọc bởi một lớp linh quang màu trắng ngà. Cách đó không xa có một bãi đá dài màu đỏ. Bên trên bãi đá bày ra một viên châu màu đỏ lớn bằng nắm tay và năm miếng ngọc giản. Mặt ngoài của viên châu màu đỏ có một đồ án giao long sống động mê người.

“Hình thể lớn như vậy, không phải là hài cốt giao long cấp bốn chứ!”

Kim Đao thượng nhân lẩm bẩm, trong mắt tràn ra lửa nóng.

Một khối hài cốt của giao long cấp bốn, có thể luyện chế thành thi khôi, tương đương với một con khôi lỗi thú Nguyên Anh kỳ.

Tại một thông đạo khác, đám người Thanh Diễm phu nhân đứng bên trong một sa mặc. Trên tay Thanh Diễm phu nhân nắm một con dấu màu càng. Mặt ngoài con dấu màu vàng có khắc một con giao long màu vàng trông rất sống động, nhưng bị thiếu một góc.

“Lại có thể là Hoàng Long ấn. Đây là một trấn tông chi bảo của Ngũ Long cung. Đáng tiếc đã bị hao tổn, uy lực giảm mạnh. Nếu sửa chữa tốt, không biết uy lực có thể lớn đến cỡ nào.”

Thanh Diễm phu nhân lẩm bẩm, nàng thu hồi con dấu màu vàng rồi cất tiếng: “Đi, chúng ta nhanh đi ra ngoài. Nói không chừng Vương gia bên kia còn có đồ tốt hơn.”

Nói xong lời này, nàng dẫn theo môn nhân đệ tử rời khỏi sa mạc màu vàng.

...

Tại một toà sân yên tĩnh, trong viện có một toà lầu các lưu ly màu đỏ cao bốn tầng. Phía góc trái có một cái hố động lớn mấy trượng, trên đất phân tán một ít lá cây màu xanh nhạt.

Trên tấm bảng hiệu của lầu các viết ba chữ cái to “Ngũ Long các”, linh quang lập loè, mười phần hiển lộ. Một lớp màn hình màu xanh nhạt che kín cả toà lầu các. Bốn gã tu sĩ đang công kích lớp màn màu xanh. Cầm đầu là Tôn Dong Dong. Nàng sử dụng một thanh trường đao màu tím, nhẹ nhàng vung lên, bắn ra một mảng lớn quang nhận màu tím. Chém vào trên màn hình màu xanh.

Trận pháp không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, căn bản không ngăn được công kích của bọn họ. Không qua bao lâu, lớp màn hình màu xanh liền thoát phá.

Đúng lúc này, trong lòng Tôn Dong Dong vang lên một trận tiếng hô trầm thấp, tựa như phát hiện ra điều gì.

Nàng vội vàng lấy ra một mặt trận bàn lớn bằng bàn tay. Mặt ngoài trận bàn có một đồ án yêu thú dữ tợn, phát ra từng đợt tiếng thú gầm trầm thấp.

Oành đùng đùng!

Sau một tiếng nổ, trận bàn trên tay Tôn Dong Dong thoát phá.

Đám người Vương Hữu Vi đi đến, không thấy Thanh Diễm phu nhân và Kim Đao thượng nhân. Đám người Vương Hữu Vi không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra bọn họ đã đoán đúng.

Đám người Tôn Dong Dong có tâm cơ rất cẩn thận. Trên đường bố trí nhiều cấm chế, không biết là phòng bị bọn họ hay phòng bị Lục gia.

Mượn dùng Xích nguyệt châu trên tay Âu Dương Minh Nguyệt, bọn họ thoải mái xuyên qua vài đạo cấm chế. Nhưng vẫn xúc động một đạo trận pháp, chỉ có thể mạnh mẽ phá trận.

“Vương đạo hữu, là các ngươi. Các ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”

Tôn Dong Dong nhíu mày, có chút kinh ngạc nói. Bọn họ bày ra cấm chế chủ yếu là để phòng bị Vương gia. Không nghĩ tới Vương gia tu sĩ đã giết đến nơi đây.

“Hừ, chúng ta vì cái gì không thể xuất hiện ở trong này. Người nào gặp người đó có phần, chúng ta cũng không có lòng tham, chỉ cần đồ vật của tầng thứ tư.”

Vương Hữu Vi trầm giọng nói. Cửa vào Ngũ Long bị phong kín, bọn họ không ra được. Nếu giết chết đám người Tôn Dong Dong, Thanh Diễm phu nhân và Kim Dao thượng nhân giết đến, khẳng định sẽ không bỏ qua đám người Vương Hữu Vi.

Nếu không vạn bất đắc dĩ, Vương Hữu Vi cũng không muốn xé rách da mặt. Thế không bằng người, thì cần nhẫn nhịn. Nếu hắn đoán không nhầm, tầng thứ tư khẳng định có đồ tốt, chỉ không biết đó là cái gì.

Sắc mặt bốn người Tôn Dong Dong rất khó xem. Bốn người bọn họ vốn không phải là đối thủ của đám người Vương Hữu Vi.

“Vậy thì tốt rồi, các ngươi chỉ cần lấy đồ vật của tầng thứ tư.”

Tôn Dong Dong làm một tư thế thỉnh. Chờ sư môn trưởng bối đuổi tới, lại cùng tu sĩ Vương gia trở mặt cũng không muộn. Hiện tại trở mặt cũng không có điểm tốt.

Khó có được lúc Tôn Dong Dong thức thời như vậy, Vương Hữu Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ thả ra hai con khôi lỗi thú đi vào bên trong Ngũ Long các.

Bạn cần đăng nhập để bình luận