Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2777: Mua Mệnh tiễn thiên hư ngọc thư và Cửu chuyển tử tham đan (2)

“Ta nguyện ý lấy tâm ma thề, ta bảo bọn Ngọc Kiều cũng lấy tâm ma thề. Tuyệt đối sẽ không trả thù các người, nhiều thêm một bằng hữu, ít đi một cừu nhân.

Đặng Vân Ba kích động nói. Tu đạo ngàn năm, hắn thật vất vả mới tiền vào Nguyên Anh đại viên mãn. Hắn không muốn thân tử đạo tiêu.

“Các ngươi không trả thù, Đặng gia các ngươi sẽ không ghi thù sao? Hiện tại các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta, mới có thể nói ra những lời này. Nếu các ngươi mạnh hơn chúng ta, vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy."

Chung Dương Minh châm chọc nói.

Sát tâm của Vương Mạnh Bân đại thịnh. Lấy thực lực của hắn, tiêu diệt ba người Tống Ngọc Kiều cũng không khó khăn.

Đúng lúc này, bàn tay Tống Ngọc Kiều vừa lật, một tấm phù triện có kim quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trên tay hắn, tản mát ra linh khí dao động khổng lồ.

“Phù triện bậc năm!”

Chung Vân Tú kinh hô, sắc mặt đầy kiêng kị.

“Trước khi chúng ta xuất phát, cũng biết Chung gia các ngươi muốn có được Kim hoàn thần tinh. Nếu không cũng sẽ không sớm mai phục tại chỗ tối, chúng ta đã đánh tiếng trước với người trong tộc. Nếu bổn mạng hồn đăng của chúng ta tắt, đến lúc đó, Đặng gia chúng ta tuyệt đối sẽ tính món nợ này lên đầu Chung gia các ngươi. Ngoài ra, tin tức tổ tiên Chung gia các ngươi ở linh giới là đại trưởng lão của Thiên binh môn nói cho chúng ta biết. Ta dò hỏi tin tức của lão tổ tông chúng ta, hắn nói gặp được lão tổ tông của các ngươi ở linh giới.”

Giọng điệu Đặng Vân Ba dồn dập, hắn hơi trầm ngâm, rồi nói: “Nếu đạo hữu nguyện ý thả cho ta một con ngựa, ta nguyện ý bán trang Thiên hư ngọc thư cho ngươi. Đây là đố vật lão tổ tông của chúng ta muốn tìm ở linh giới. Chỉ cần ngươi tha cho lão phu một mạng, ta nguyện ý để tất cả Nguyên Anh tu sĩ trong tộc phát huyết thệ, tuyệt đối không trả thù ngươi.”

“Thiên hư ngọc thư? Đây là thứ gì?”

Vương Mạnh Bân nghi hoặc nói. Hắn từng đọc qua lượng lớn điển tịch ở Thanh Hoàn giới, chưa từng nhìn thấy bốn chữ “Thiên hư ngọc thư”.

Hắn nhìn về phía đám người Chung Dương Minh, bọn họ cũng đều có vẻ mặt đầy mờ mịt.

Tay áo Vương Mạnh Bân run lên, bay ra một cây lệnh kỳ ngân quang lập loè. Sau đó hoá thành một đạo màn hình màu bạc, che kín toàn thân hắn. Bên ngoài trải rộng vô số hồ quang.

Từ phản ứng của Đặng Vân Ba, Thiên hư ngọc thư dường như là đồ vật rất quan trọng.

“Năm ngàn năm trước, thời điểm đó Đặng gia chúng ta xem như hưng thịnh, có thể lợi dụng đại trận câu thông với lão tổ tông. Lão nhân gia hắn bảo chúng ta tìm kiếm Thiên hư ngọc thư. Nghe nói là đồ vật gì đó tiên giới lưu truyền, nội dung ghi lại bên phong phú, bao gồm chế phù, luyện khí, luyện đan, trận pháp, ngự thú, công pháp bí thuật,…Chúng ta thật vất vả mới tìm được nửa cuốn Thiên hư ngọc thư. Vốn định tìm được Kim hoàn thần tinh thì liên hệ với lão tổ tông ở linh giới.”

Đặng Vân Ba giải thích, thần sắc khẩn trương.

“Từ tiên giới lưu truyền đến? Ngươi cũng thật dám nói, làm sao ta biết không phải ngươi đang gạt ta? Hơn nữa, cho dù là đồ vật được lưu truyền từ tiên giới, nhưng thứ ta cần hiện tại là linh đan diệu dược giúp đánh sâu vào Hoá Thần kỳ.”

Giọng điệu Vương Mạnh Bân lạnh nhạt, dựa vào người không bằng dựa vào mình. Dưới góc nhìn của hắn, cả Chung gia và Đặng gia đều không đáng tin cậy.

Nếu hắn có thể tiến vào Hoá Thần kỳ, sau đó phi thăng linh giới. Hắn không thể trêu chọc Chung gia và Đặng gia, chẳng lẽ không thể trốn sao? Cũng không thể bởi vì cả hai nhà có núi dựa vào ở linh giới, Vương Mạnh Bân liền quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Đặng Vân Ba nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Mạnh Bân. Nếu có thể xuất ra linh đan diệu dược giúp đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, hắn có thể tha cho Đặng Vân Ba một mạng.

Chuyện này thì khó khăn rồi. Thiên hư ngọc thư hiện tại không có tác dụng đối với Đặng gia hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, Đặng gia không có ai hiểu được văn tự bên trên. Giao ra Thiên hư ngọc thư để đổi một mạng của hắn, hắn không có gánh nặng gì. Nhưng nếu đổi linh đan diệu dược phụ trợ đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, Đặng gia lại không có nhiều.

“Tổ tiên còn lưu lại một viên Cửu chuyển tử tham đan, có thể cho ngươi một viên. Nhưng ngươi phải cho chúng ta một ít Kim hoàn thần tinh, nếu không, ngươi giết lão phu đi!”

Vẻ mặt Đặng Vân Ba đầy kiên quyết, dùng Thiên hư ngọc thư để đổi lấy tính mạng, sẽ không ai dám nói điều gì. Dùng Cửu chuyển tử tham đan đổi lấy tính mạng hắn, vậy thì quá lỗ rồi.

“Ta có thể cho ngươi Kim hoàn thần tinh, nhưng ta muốn có được Cửu chuyển tử tham đan và Thiên hư ngọc thư. Một tay giao hàng, một tay giao người. Ngoài ra, ngươi cần cho Chung gia một bút bồi thường.”

Đặng Vân Ba nghe xong lời này, vội vàng đáp ứng, chỉ sợ Vương Mạnh Bân đổi ý.

Tay áo Vương Mạnh Bân run lên, màn hình màu bạc hoá thành một thanh lệnh kỳ, nhập vào ống tay áo hắn biến mất không thấy.

“Chung đạo hữu, Đặng đạo hữu nói rất xin lỗi vì đã giết tộc nhân của các ngươi. Nguyện ý xuất ra một bút tài nguyên tu tiên bồi thường. Oan gia nên giải không nên kết, ý các ngươi thì sao?”

Vương Mạnh Bân nhìn về phía Chung Dương Minh, trầm giọng nói.

Hắn không có lòng trung thành đối với Chung gia, còn có Cửu chuyển tử tham đan và quả Ngũ cực thực lôi. Hắn có thể thử đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, không cần tiếp tục ở lại Chung gia. Tư vị ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận