Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3557: Đồng thuật (1)

Lưỡi đao khổng lồ màu vàng nháy mắt đã đến trước mặt Đặng Thiên Dương, ở ngực Đặng Thiên Dương sáng lên một đợt ánh sáng vàng lóa mắt, một cái ngọc phù màu vàng linh quang lóe lên không ngừng bay ra, vang một tiếng trầm nặng, ngọc phù màu vàng nổ tung, vô số phù văn màu vàng xoay vù vù, hóa thành một bộ chiến giáp màu vàng linh quang lấp lánh, bảo vệ toàn thân hắn.

Mặt ngoài chiến giáp màu vàng có một hình con rùa, linh khí kinh người.

Lưỡi đao khổng lồ màu vàng chém lên chiến giáp màu vàng, truyền ra một tiếng “keng” trầm nặng, tia lửa văng khắp nơi, mặt ngoài chiến giáp màu vàng có thêm một vết chém thật sâu.

Hình con rùa sau khi phát ra một tiếng rống trầm thấp, chiến giáp màu vàng nở rộ linh quang, vết chém liền biến mất.

Lưỡi đao khổng lồ màu vàng chợt giải thể, hóa thành ba mươi sáu cây phi đao lấp lánh ánh sáng vàng kim, chém về phía đám người Đặng Thanh Vũ.

Một đợt tiếng kêu thê thảm vang lên, đám người Đặng Thanh Vũ căn bản không ngăn được, nháy mắt bị giết, Nguyên Anh cũng chưa thể chạy thoát.

Đặng Thiên Dương cũng phản ứng lại, một luồng ánh sáng vàng kim từ trên người hắn bay ra, hóa thành một hư ảnh hình người màu vàng kim, pháp tướng cô đọng ba phần mười.

Hư ảnh hình người vừa xuất hiện, há mồm phun ra một mảng ánh sáng vàng kim, bao phủ Đặng Thiên Dương.

Cùng lúc đó, hư ảnh hình người vung hai cánh tay, vô số ánh sáng vàng kim tuôn trào ra, hóa thành những thanh phi kiếm màu vàng, nhiều tới mấy vạn, hướng về bốn phương tám hướng bắn nhanh đi.

Sau một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất nứt toác, núi hóa thành bột phấn, cây cối gãy ngang, sóng khí cuồn cuộn.

Một đạo ánh sáng vàng kim từ lòng đất bay ra, ở trong một đợt tiếng rít gào chói tai, hóa thành một lốc xoáy màu vàng cao hơn vạn trượng, hướng về Đặng Thiên Dương thổi quét đến.

Đặng Thiên Dương đang muốn làm phép ngăn cản, một tiếng nam tử quát to vang lên.

Hắn phát ra một tiếng hét thê thảm, hai tay ôm đầu, ngũ quan vặn vẹo.

Chờ hắn khôi phục, lốc xoáy màu vàng đã đến trước mặt, luồng khí mạnh mẽ đẩy hắn vào trong lốc xoáy màu vàng, truyền ra một chuỗi tiếng kim loại va chạm “leng keng”.

Không qua bao lâu, lốc xoáy màu vàng chia năm xẻ bảy, hiện ra bóng người Đặng Thiên Dương. Ngoài thân hắn bao phủ một mảng ánh sáng vàng kim ảm đạm, sắc mặt hơi tái nhợt.

May mà pháp tướng của hắn nắm giữ thần thông thiên hướng phòng ngự, nếu không hắn chỉ sợ đã mất mạng rồi.

Thần thông của pháp tướng khác nhau, có cái thiên hướng phòng ngự, có cái có thể chữa thương, có cái có thể công kích, có cái có thể vây địch, có cái có thể phá trận, thần thông của pháp tướng quyết định bởi công pháp bản thể tu luyện.

Trên trời truyền đến một tiêng sấm sét đinh tai nhức óc, một tia sét màu lam thô to cắt qua bầu trời, mang theo khí tức hủy diệt tất cả, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Đặng Thiên Dương.

Tia sét màu lam bổ lên ánh sáng vàng kim, giống như một cây cỏ cuối cùng đè ngã lạc đà, ánh sáng vàng kim nháy mắt tan vỡ, tia sét màu lam bổ lên chiến giáp màu vàng, nhất thời nổ tung.

Lôi quang màu lam chói mắt bao phủ Đặng Thiên Dương, mơ hồ truyền ra một tiếng nam tử kêu thê thảm.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm từ chân trời truyền đến, mấy chục tia sét màu lam từ trên cao đánh xuống, sau nháy mắt mơ hồ, mấy chục tia sét màu lam kết hợp một thể, hóa thành một con mãng xà sét màu lam dài hơn trăm trượng, mang theo uy thế khủng bố, lao về phía Đặng Thiên Dương.

Trong lôi quang màu lam bay ra vô số ánh sáng vàng kim mảnh khảnh, sau đó nháy mắt mơ hồ, hóa thành những cây phi kiếm màu vàng, chém về phía mãng xà sét màu lam.

Phi kiếm màu vàng dày đặc chém vỡ mãng xà sét màu lam, lôi quang màu lam chói mắt bao phủ phạm vi mấy chục dặm, từng đợt sóng khí mạnh mẽ nghiền nát tất cả.

Ba mươi sáu cây phi đao màu vàng chợt kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ màu vàng, mang theo một luồng khí tức hủy diệt tất cả, lao thẳng đến lôi quang màu lam.

Một cây cờ phướn ánh sáng vàng kim lấp lánh chợt bừng sáng, hóa thành một vòng xoáy màu vàng, hướng thẳng đến lôi quang màu lam.

Một quầng sáng màu vàng từ trong lôi quang màu lam bay ra, bao trùm vòng xoáy màu vàng cùng lưỡi đao khổng lồ màu vàng.

Không gian chợt hiện ra lượng lớn hơi nước màu lam, hóa thành một dòng sông xanh thẳm, con sông dâng trào mà đến, rất nhanh đã tới trước lôi quang màu lam.

Một đợt ánh sáng vàng kim lóa mắt sáng lên, lôi quang màu lam chợt tán loạn, lộ ra bóng người Đặng Thiên Dương.

Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, há mồm phun ra một đạo ánh sáng vàng kim, sau khi ánh sáng vàng kim bừng sáng, hình thể tăng vọt, hóa thành một tấm gương nhỏ ánh sáng vàng kim lấp lánh, mặt trước trải rộng phù văn huyền ảo rậm rạp, mặt sau có khắc một hình ngọn lửa.

Mặt gương phép màu vàng chợt hiện ra ánh sáng vàng kim lóa mắt, phun ra một ngọn lửa màu vàng, đánh về phía con sông màu lam.

Con sông màu lam giống như tờ giấy, nháy mắt nổ tung, hiện ra một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô, chính là Vương Trường Sinh cải tạo dịch dung.

Có vết xe đổ của Trần Thanh Dương, Vương Trường Sinh không dám xem thường Đặng Thiên Dương, chưa vận dụng khuôn mặt thật.

Đôi mắt Đặng Thiên Dương sáng lên ánh sáng vàng kim lóa mắt, tròng mắt biến thành màu vàng, con mắt chuyển động không ngừng.

Ánh mắt của Vương Trường Sinh vừa tiếp xúc với ánh mắt của Đặng Thiên Dương, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hoàn cảnh xung quanh chợt biến đổi, hắn thế mà lại xuất hiện ở một mảng đại dương mênh mông xanh thẳm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận