Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3979: Công thành bạt trại (2)

Giao long lửa màu vàng va chạm với lưỡi dao khổng lồ, thân thể run lên một cái, phát ra tiếng rít thê lương, lưỡi dao khổng lồ còn chưa tán loạn, lưỡi dao khổng lồ thứ hai thổi quét đến, so với một đạo trước còn lớn hơn nữa.

Từng lưỡi dao khổng lồ càn quét đến, như những cây đao thép, chém lên trên thân giao long lửa màu vàng, không qua bao lâu, thân thể giao long lửa màu vàng xuất hiện từng vết nứt, vỡ toang ra, năm lá cờ phướn lóe ra ánh sáng vàng kim bay ngược ra ngoài.

Sóng âm dày đặc thổi quét đến, khói bụi cuồn cuộn.

Sau một đợt tiếng xé gió vang lên, hơn ngàn lưỡi dao khổng lồ màu xanh thổi quét đến, lục tục va chạm với sóng âm, giống như trứng chọi đá, nháy mắt biến mất.

Hai con Thanh Phong Kiêu từ trên cao lao xuống, vừa tới gần sóng âm, ngoài thân chúng nó nở rộ ra ánh sáng xanh dày đặc, che kín phạm vi nghìn trượng.

Sóng âm bị ánh sáng xanh cố định, nhưng sóng âm vô cùng vô tận, giống như dòng lũ, thoải mái đánh tan ánh sáng xanh, lướt qua thân thể hai con Thanh Phong Kiêu.

Sau khi hai tiếng chim hót thê lương vang lên, hai con Thanh Phong Kiêu bay ngược ra ngoài, rơi nặng nề trên mặt đất, khí tức hoàn toàn mất hết, tinh hồn cũng chưa kịp chạy ra, đã bị sóng âm nghiền nát.

Thấy một màn như vậy, ông lão áo bào xanh cả kinh biến sắc, đúng lúc này, phía sau truyền đến một đợt tiếng nổ thật lớn, ba tu sĩ Hóa Thần lâm vào ảo cảnh, bắt đầu công kích người một nhà.

Mười tám âm tu Hóa Thần liên thủ, không chỉ đề cao thực lực, thời gian làm phép cũng rút ngắn không ít, lượng biến sinh ra chất biến.

Tiếng nhạc không ngừng, tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo, tiếng nổ tràn ngập cùng một chỗ.

Ông lão áo bào xanh cảm giác đầu váng mắt hoa, đứng cũng đứng không vững, hoàn cảnh trước mắt chợt mơ hồ, hắn xuất hiện ở Kim Hâm sơn mạch, Tiền Như Phong xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Lão tổ tông, ngài...”

Hắn còn chưa nói xong, lục phủ ngũ tạng truyền đến một trận đau đớn, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.

Ba tu sĩ Hóa Thần lâm vào ảo cảnh, trực tiếp quấy rầy trận hình, bọn họ bị sóng âm cuồn cuộn không dứt tiêu diệt.

Bọn họ căn bản không nghĩ có một ngày sẽ đụng phải một đám âm tu công kích, bảo vật khắc chế âm luật công kích vốn đã không nhiều, Tiền gia còn chưa xa xỉ đến mức mỗi người một món.

Đám người Vương Viễn Vi chưa dừng gảy đàn, tiếp tục thổi nhạc khúc.

Sau nửa canh giờ, tiếng nhạc ngừng, tu sĩ Tiền gia trong Kim Hồng cốc bị giết toàn bộ, không một ai sống sót.

“Mau chút dọn dẹp sạch sẽ, báo tin với Lập Hà lão tổ, chúng ta đã lấy được nơi đây.”

Vương Viễn Vi phân phó.

Tộc nhân đáp ứng, có người quét dọn chiến trường, có người đi hướng phía Vương Lập Hà báo cáo.

...

Ở sâu trong Kim Thước sơn mạch, thỉnh thoảng truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, có thể nhìn thấy các loại linh quang đan xen.

Một cầu vồng màu xanh từ chỗ sâu trong dãy núi bay ra, bay về phía bầu trời.

Đúng lúc này, một tiếng nam tử cười to hào sảng vang lên, vang vọng phạm vi vạn dặm.

Tốc độ cầu vồng màu xanh chậm lại, hiện ra một thiếu phụ váy xanh sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái không cánh mà bay, ngoài thân chồng chất vết thương.

Một cầu vồng màu vàng kim từ phía sau thổi quét đến, thiếu phụ váy xanh cả kinh biến sắc, vội vàng triệu ra một tấm khiên màu xanh linh quang ảm đạm, chắn ở sau người.

“Keng” một tiếng vang trầm, cầu vồng màu vàng bị chặn, hóa ra là một cây phi kiếm lóe ra ánh sáng vàng kim.

Mặt ngoài tấm khiên màu xanh lại có thêm mấy vết nứt, linh quang càng thêm ảm đạm.

Mặt đất đột nhiên sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, thiếu phụ váy xanh cùng tấm khiên màu xanh đều rơi về phía mặt đất.

Phi kiếm màu vàng nở rộ linh quang, chém về phía thiếu phụ váy xanh.

“Không...”

Thiếu phụ váy xanh phát ra một tiếng kinh hô tuyệt vọng, bị phi kiếm màu vàng chém thành hai nửa, Nguyên Anh cũng không thể chạy ra, cũng bị tiêu diệt.

Hai đạo độn quang từ sâu trong dãy núi bay ra, hiện ra Vương Nhất Nhị cùng một thiếu nữ váy vàng dáng người yểu điệu, thiếu nữ váy vàng ngũ quan thanh tú, da thịt trắng như tuyết.

Cát Ngọc Vi, Cát gia là gia tộc tu tiên phụ thuộc Vạn Linh môn, một lần này hợp tác với Vương gia đối phó Tiền gia, cái này cũng không phải Cát gia rất mạnh, mà là Vương gia kéo theo Cát gia, gánh vác một ít phiêu lưu.

Tu sĩ Luyện Hư của Cát gia không đến ba vị, không có tu sĩ Hợp Thể, Vương gia coi trọng là Vạn Linh môn sau lưng Cát gia, Vương gia ăn thịt, Cát gia cũng có thể đủ uống một ngụm canh.

Tiền gia và Cát gia là oan gia lâu năm, thực lực xấp xỉ, một lần này hiếm khi Vương gia mời, Cát gia tự nhiên sẽ không khách khí.

Đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, mà không phải một mình Vương gia đối phó thế lực khác.

Ngoài thân Vương Nhất Nhị chồng chất vết thương, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Thiếu chút nữa để ả chạy mất, may mà Cát tiên tử chém giết người này.”

Vương Nhất Nhị cười nói.

“Vương đạo hữu quá khen rồi, nếu không phải ngươi ra tay, tiểu muội cũng rất khó lưu lại hắn.”

Cát Ngọc Vi khiêm tốn nói.

“Không nói những thứ này nữa, đi về quét tước chiến trường trước đi! Còn có rất nhiều việc phải làm đó!”

Vương Nhất Nhị quay về đường lúc tới đây. Cát Ngọc Vi lục soát lấy đi tài vật trên người thiếu phụ váy xanh, đuổi theo.

Hầu như là cùng lúc đó, Vương gia, Cát gia và Ninh gia nhiều thế lực ra tay đối phó Tiền gia, tấn công nhiều cứ điểm của Tiền gia. Bất ngờ không kịp đề phòng, Tiền gia chịu đau khổ, chết không ít tu sĩ Hóa Thần, lượng lớn địa bàn bị chiếm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận