Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1714: Đi Bắc Cương điều tra chân tướng

Vương Trường Sinh gật gật đầu, rót rượu cho Nghiễm Đông Nhân, rồi nói: “Năm đó ba cứ điểm của gia tộc bọn ta bị tập kích, có một ít manh mối, ta định dựa theo manh mối truy ra hung phạm.”

“Có muốn lão phu đi với ngươi hay không? Lão phu nơi nào cũng đều từng đi qua, có thể giúp ngươi một chút.”

Nghiễm Đông Nhân chủ động xin đi giết giặc, đổi lại là hắn, cũng muốn tra ra hung phạm.

“Đa tạ ý tốt của sư phụ, ta có thể ứng phó. Nhưng ta không yên lòng Thanh Liên đảo và Kim Liên đảo.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt, chuyện liên quan đến Cửu U tông, càng ít người biết càng tốt.

“Được rồi! Ngươi yên tâm đi! Lão phu sẽ giúp ngươi trông coi Kim Liên đảo và Thanh Liên đảo. Ngươi cẩn thận một chút, nếu cần lão phu hỗ trợ cứ việc mở miệng, không cần khách khí với lão phu.”

Nghiễm Đông Nhân trầm giọng nói. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không trở về Thanh Liên sơn trăng, nói vậy thực lực của kẻ địch rất mạnh.

“Được, nhất định.”

Vương Trường Sinh đáp ứng, lại rót một ly rượu cho Nghiễm Đông Nhân.

Một lúc lâu sau, cơm no rượu đủ, Nghiễm Đông Nhân muốn vận công luyện hoá huyết khí khổng lồ của thịt yêu thú cấp bốn. Vương Trường Sinh và Vương Thanh Thiến rời khỏi.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở mọt toà âm u tĩnh, một thanh niên áo lam với khuôn mặt trắng nõn chờ đã lâu.

“Ồ, Ngọc Nhân, ngươi tiến vào Kim Đan kỳ rồi.”

Vương Trường Sinh nhìn thấy thanh niên áo lam, nhẹ ồ một tiếng. Thanh niên áo lam không phải ai khác, chính là Tô Ngọc Nhân, đệ đệ của Tô Băng Băng, ngoại sanh của Vương Trường Sinh.

“Ít nhiều cũng nhờ công sư phụ bồi dưỡng, còn có Cữu nương, Thanh Thiến biểu tỷ hỗ trợ. Nếu không ta chưa chắc có thể tiến vào Kim Đan kỳ.”

Tô Ngọc Nhân cảm kích nói, lần đầu hắn đáng sâu vào Kim Đan thất bại. Nhưng Nghiễm Đông Nhân hỗ trợ cho hắn kết đan linh vật, để hắn có cơ hội đánh sâu lần thứ hai. Các đệ tử Bách Linh môn khác cũng không cái đãi ngộ này.

...

Tô Ngọc Nhân cũng không ngốc, Nghiễm Đông Nhân giúp hắn kết đan có rất nhiều nguyên nhân.Thứ nhất, năm đó cha hắn kết đan thất bại, buồn bực mà chết. Tô Ngọc Nhân biết chuyện tình, nhưng cũng không nói ra. Nghiễm Đông Nhân làm như vậy, xem như đền bù cho cha hắn. Thứ hai, hắn là ngoại sanh của Thanh Liên tiên lữ, tỷ tỷ hắn ở Thái Nhất tiên môn. Cho dù là suy nghĩ vì cửa hàng, Nghiễm Đông Nhân cũng nên hỗ trợ hắn kết đan.

Nếu hắn liên tục thất bại đến lần hai, Vương gia có thể giúp hắn lần thứ ba. Cũng may Tô Ngọc Nhân tại lần thứ hai đã thành công tiến vào Kim Đan kỳ.

Vương Trường Sinh nhìn Tô Ngọc Nhân, trong lòng có rất nhiều cảm khái. Thời điểm hắn ở thế tục đảm nhiệm chức vụ Thiên sư, là Vương Trường Tuyết cho hắn tài nguyên tu tiên. Mà nay Vương Trường Tuyết dã không còn ở nhân thế. Tô Băng Băng ở Thái Nhất tiên môn. Hắn đã thật lâu cũng chưa gặp Tô Băng Băng.

“Ngọc Nhân, cực khổ ngươi rồi. Hai kiện pháp bảo này ngươi nhận lấy đi. Về sau nếu gặp phải khó khăn nhớ phải nói với cữu cữu, cha mẹ ngươi mất sớm, cữu cữu sẽ chiếu cố ngươi.”

Vương Trường Sinh vỗ nhè nhẹ bả vai Tô Ngọc Nhân, lấy ra một thanh phi đao màu xanh và một mặt thuẫn bài màu lam, đưa cho Tô Ngọc Nhân.

Vẻ mặt Tô Ngọc Nhân có chút kích động, hai kiện pháp bảo này không phải là vật tầm thường. Phải biêts rằng, Bách Linh môn cũng không giàu có, sau khi Tô Ngọc Nhân tiến vào Kim Đan kỳ, Nghiễm Đông Nhân cũng ban thưởng một món pháp bảo. Vương Trường Sinh lại lập tức cho hắn hai kiện pháp bảo, hắn sao lại có thể không kích động.

“Cảm ơn cữu cữu.”

Vương Trường Sinh hỏi một chút tình huống tu luyện của Tô Ngọc Nhân. Tô Ngọc Nhân trả lời chi tiết, hiện tại hắn làm việc ở Kim Liên đảo, chủ yếu quản việc làm ăn của Bách Linh môn. Tương đối nhàn nhãn, có không ít thời gian du ngoạn, ngày qua cũng không tồi.

“Thanh Thiến, ngày thường ngươi chiếu cố Ngọc Nhân nhiều một chút. Mấy năm nay đều là hắn hỗ trợ Thanh Liên sơn trang.”

Vương gia không trở về, Thanh Liên sơn trang vẫn luôn để trống. Bách Linh môn phái người đóng ở Thanh Liên sơn trang, Tô Ngọc Nhân đóng ở Thanh Liên sơn trang nhiều năm.

“Con đã biết, cha.”

Vương Thanh Thiến đáp ứng, nàng vẫn luôn chiếu cố Ngọc Nhân.

Dặn dò thêm vài câu, Vương Trường Sinh rời khỏi, lợi dụng truyền tống trận trở về Thanh Liên đảo.

Vương gia trải qua hơn hai mươi năm phát triển, thực lực ngày càng mạnh mẽ. Vương Mạnh Phần làm gia chủ, quản lý tất cả mọi việc gọn gàng ngăn nắp.

Hắn xuất hiện ở Thanh Liên phong, chợt nghe đến tiếng đàn uyển chuyển, làm cho người nghe xong tâm tình trầm xuống không ít.

Vương Trường Sinh nhẹ thở dài một hơi, đi lên trên núi.

Tại đỉnh núi, một toà thạch đình màu xanh, Uông Như Yên đang chuyên tâm tấu khúc, thần sắc của nàng hơi hiển lộ bi thương.

Thạch đình ở bên trong một hồ nước thật lớn, trong hồ sinh trưởng lượng lớn hoa sen xanh.

Một lát sau, ánh mắt Uông Như Yên xẹt qua vài phần hàn quang, tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên. Làm cho người nghe có một loại cảm giác đang ở trong chiến trường chém giết thiên quân vạn mã.

Vương Trường Sinh nghe vào khí huyết cuồn cuộn, hận không thể cùng người đại chiến một hồi.

Mặt hồ yên ả chợt vỡ ra, dậy khởi cành hoa cao mấy trượng. Nhưng kỳ quái là, một gốc hoa sen xanh cũng khong bị hao tổn. Một con cá chép trồi lên mặt nước, nổi lên bụng trắng.

Bởi vì Đồng tâm thuật, Vương Trường Sinh biết được suy nghĩ của Uông Như Yên.

Nhiều năm như vậy, nàng vẫn không quên thù giết con. Một tay nàng nuôi lớn Vương Thanh Chí, dù sao cũng là khúc thịt cắt từ trên người nàng xuống. Trước kia bỏ mặc, đó là vì thực lực không bằng người, chỉ có thể ẩn nhẫn. Hiện tại không giống xưa, thiếu nợ trả tiền, thiếu mạng đền mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận