Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3576: Đại Túng Chân Quân

Tào Nhất Hồng ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen, liên thanh cảm ơn, đáp ứng.

Vương Thanh Sơn và Lục Thập Tam đều lấy ra một cái lệnh bài hình chùy dài linh quang lấp lánh, tụ tập lại với nhau, hình thành một cái mâm ngọc hình tròn, linh quang lóe lên, mặt ngoài mâm ngọc xuất hiện hình linh thú linh trùng linh cầm.

Gào!

Ở trong một đợt tiếng thú rống vang dội, mâm ngọc phun ra một đạo linh quang thô to, đánh lên mảng không gian nào đó, không gian nổi lên một trận gợn sóng, chợt xuất hiện một cánh cửa ánh sáng màu xanh thật lớn, một luồng linh khí tinh thuần trào ra.

Một trăm tu sĩ Nguyên Anh lục tục tiến vào cánh cửa ánh sáng màu xanh, cướp đoạt tài nguyên tu tiên, về phần có thể tìm được cái gì, phải xem vận khí của chính bọn họ.

Sau khi một tu sĩ Nguyên Anh cuối cùng tiến vào cánh cửa ánh sáng màu xanh, cánh cửa ánh sáng màu xanh biến mất.

Vương Thanh Sơn và Lục Thập Tam đều thu hồi lệnh bài của mình, bọn họ đáp ở một đỉnh núi thấp, bắt đầu nói chuyện phiếm.



Thanh Ngọc sơn mạch liên miên ngàn vạn dặm, do hơn mười vạn ngọn núi to nhỏ tạo thành, ngọn núi nhỏ nhất chỉ cao mấy chục trượng, ngọn núi lớn nhất cao mấy vạn trượng.

Đây là một trong năm chỗ cứ điểm của Vương gia ở đất liền, có hơn một ngàn tu sĩ Vương gia tọa trấn, gieo trồng hơn trăm loại cây linh quả. Những linh quả này có thể lấy để luyện đan, cũng có thể đủ ủ rượu, còn có thể lấy để nuôi linh thú.

Vương Lập Hách là thủ lãnh một chỗ cứ điểm này, bình thường cũng không có việc gì, tương đối nhàn nhã, có thể an tâm tu luyện.

Một gian mật thất, Vương Lập Hách ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, đôi mắt nhắm nghiền, từng thanh phi kiếm linh quang lấp lánh xoay quanh ở bên người, theo hắn hít thở thổ nạp, những phi kiếm này nhẹ nhàng chớp lên, truyền ra từng đợt tiếng kiếm ngân vang dội.

Một lát sau, một lá bùa truyền âm bay vào, dừng ở trước mặt Vương Lập Hách.

Vương Lập Hách tựa như cảm ứng được cái gì, phi kiếm quanh thân lục tục tán loạn biến mất, đôi mắt mở ra, mơ hồ bắn ra một mảng ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn nắm lấy bùa truyền âm, năm ngón tay khép lại, bùa truyền âm tự bốc cháy, một giọng nam tử cung kính chợt vang lên: “Lão tổ tông, Bách Điệp cốc Hoa tiền bối tới chơi, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến ngài.”

Vương Lập Hách lấy ra một tấm pháp bàn ánh sáng xanh lấp lánh, đánh vào mấy pháp quyết, phân phó: “Lương Hạo, ngươi mời nàng đến sảnh đón khách, ta lập tức đi qua.”

“Vâng, lão tổ tông.”

Thu hồi pháp bàn đưa tin, Vương Lập Hách rời khỏi chỗ ở, tới sảnh đón khách.

Không qua bao lâu, một thiếu phụ váy xanh dáng người nóng bỏng đi đến, thiếu phụ váy xanh ngũ quan tinh xảo, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân.

Bách Điệp cốc cốc chủ Hoa Ngọc Yến, Hóa Thần trung kỳ.

Bách Điệp cốc lập phái còn chưa đến hai ngàn năm, có tám tu sĩ Hóa Thần, Bách Điệp cốc chăn nuôi hơn một ngàn loại linh điệp (điệp: bướm), linh điệp chẳng những có thể gia tăng sản lượng cây linh quả, thần thông cũng không yếu. Có linh điệp am hiểu thuật ẩn nấp, có con am hiểu phong hệ thần thông, có con khứu giác linh mẫn, am hiểu tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Trừ bán ra linh điệp, Bách Điệp cốc còn bán linh mật, linh mật có thể ủ rượu, còn có thể dùng để luyện đan, dùng sống đối với tu luyện cũng có lợi.

“Hoa phu nhân, đã lâu không gặp.”

Vương Lập Hách cười chào hỏi. Hắn tọa trấn ở đây, thu phục nhiều thế lực, Bách Điệp cốc chính là một trong số đó.

Sau khi Bách Điệp cốc đầu nhập vào Vương gia, định kỳ cống nạp linh mật cùng linh điệp, Vương gia dùng linh mật ủ rượu luyện đan.

“Vương đạo hữu, chúng ta gặp phiền toái, vẫn xin Vương gia các ngươi ra tay giúp đỡ.”

Hoa Ngọc Yến giọng điệu lo lắng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nét chờ mong.

“Phiền toái? Phiền toái gì? Hoa phu nhân nói rõ xem.”

Vương Lập Hách nhíu mày nói.

Hoa Ngọc Yến không dám chậm trễ, nói một lần tình huống sự việc.

Địa bàn của Bách Điệp cốc giáp giới với Kim Nhạn lĩnh Ninh gia, hai bên mâu thuẫn ngầm không ít, tranh đấu thường xuyên, nhưng hai bên đều bảo trì khắc chế, tu sĩ Nguyên Anh rất ít sinh tử đấu.

Trước đó không lâu, mấy vị tu sĩ Nguyên Anh của Bách Điệp cốc đi giết yêu thú, đụng phải con cháu Ninh gia, hai bên vì tranh đoạt một loại linh quả mà đánh nhau to, Bách Điệp cốc chết trận ba vị tu sĩ Nguyên Anh, một người chạy thoát, Ninh gia chết trận ba vị tu sĩ Nguyên Anh, hai tu sĩ Nguyên Anh sống sót.

Ninh gia đã liên hệ với thế lực khác, như là muốn tiêu diệt Bách Điệp cốc.

Ninh gia truyền thừa hơn hai ngàn năm, tu sĩ Hóa Thần có nhiều tới bảy vị, càng quan trọng hơn là, Ninh gia là thông gia của Vân Hàng sơn Lam gia, Cuồng Xuy Chân Quân chính là tu sĩ Luyện Hư.

Hoa Ngọc Yến hy vọng Vương Lập Hách có thể ra mặt điều đình, tránh cho bùng nổ đại chiến.

“Ninh gia hẳn là biết, Bách Điệp cốc các ngươi là thế lực phụ thuộc Vương gia chúng ta, sẽ không diệt Bách Điệp cốc các ngươi chứ! Hoa phu nhân, ngươi tốt nhất đừng giấu diếm.”

Vương Lập Hách nói ý vị sâu xa.

“Ba con cháu Ninh gia chết trận, một người trong đó là con trai út gia chủ Ninh gia. Không dối Vương đạo hữu, ta cùng mấy vị đồng môn đi Vạn Độc cốc tầm bảo, toàn bộ gặp nạn, Ninh gia có lẽ sẽ không diệt Bách Điệp cốc chúng ta, nguyên khí tổn thương nặng là không tránh được. Đây là một bình tinh huyết Hóa Huyết Điệp bậc sáu, tu sĩ Luyện Hư tu luyện độc công có thể lấy để cô đọng pháp tướng.”

Hoa Ngọc Yến lấy ra một bình sứ màu xanh, đưa cho Vương Lập Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận