Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6746: Đối chọi Vận Mệnh pháp tắc

“Hừ, Thiên Cơ Bàn chỉ là thượng phẩm tiên khí, ta là nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc.”

Bát Quái Tiên Tôn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy tự tin, ngoài thân nở rộ ra một vòng sáng màu bạc, hình bát quái nhất thời nở rộ hào quang màu bạc, hư không truyền ra tiếng “Ong ong” trầm đục.

“Tìm được rồi, hắn ở hòn đảo hoang nào đó của Chu Tước hải vực, hòn đảo kia...”

Bát Quái Tiên Tôn còn chưa nói xong, một đạo hào quang vàng óng lướt qua hư không, giống như một thanh kiếm sắc bén, nháy mắt nhập vào trong cơ thể Bát Quái Tiên Tôn.

Bát Quái Tiên Tôn phun ra một ngụm tinh huyết lớn, sắc mặt tái nhợt đi.

Sắc mặt Vu Thu Nhã trầm xuống, loại chuyện này nàng không giúp được gì.

Vòng sáng màu bạc ngoài thân Bát Quái Tiên Tôn tan đi, pháp trận khôi phục bình thường.

“Chuyện gì thế? Dương tiểu hữu, ngươi không phải nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc sao? Còn bị hắn ám toán?”

Liệt Dương Tiên Quân nghi hoặc nói, trong lòng có một loại dự cảm bất hảo.

“Hắn cũng nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc, hơn nữa vận dụng đối với Vận Mệnh pháp tắc so với ta còn thuần thục hơn. Người này khẳng định là bói toán sư thành danh nhiều năm, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ! Rất có thể là Bặc Thiên Tiên Quân.”

Bát Quái Tiên Tôn giọng điệu suy yếu.

Man Hoang tiên vực địa linh nhân kiệt, Bặc Thiên Tiên Quân là một trong Man Hoang thập tiên, có tu vi Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ. Hắn là bói toán sư, nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc, nhưng hắn mấy trăm vạn năm rồi chưa lộ diện.

“Cũng nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc! Khó trách hắn có thể thôi diễn được San Hô đảo.”

Sắc mặt Liệt Dương Tiên Quân trở nên rất khó coi, hắn muốn tìm được đối phương, chủ yếu là dựa vào bói toán sư thôi diễn, bây giờ bên người đối phương thế mà có một bói toán sư nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc, như vậy càng thêm khó giải quyết.

“Chưa chắc là Bặc Thiên Tiên Quân, tiên giới cao thủ nhiều như mây, ai biết người này từ nơi nào mời đến trợ thủ.”

Vu Thu Nhã phân tích.

“Không phải Bặc Thiên Tiên Quân, vậy sẽ là ai đây? Người này ở trong thời gian ngắn, đi nơi nào tìm được một vị Thái Ất Kim Tiên nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc?”

Phương Ngọc Dao nghi hoặc nói.

Bọn họ muốn ở trong thời gian ngắn tìm được một vị Thái Ất Kim Tiên nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc cũng không làm được, đối phương là như thế nào làm được?

“Điều đó ai biết, đương nhiên, cũng không thể bài trừ hiềm nghi Bặc Thiên Tiên Quân. Dương sư điệt, ngươi thôi diễn được vị trí chuẩn xác của người này không? Đối phương có thể phát hiện không?”

Vu Thu Nhã nói.

“Loại chuyện này không phát hiện được, ta chỉ biết hắn ở hòn đảo hoang nào đó của Chu Tước hải vực, ở hướng tây nam của Chu Tước phường thị, theo manh mối này, hẳn là có thể tìm được.”

Bát Quái Tiên Tôn nói.

“Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe trước, hai vị đạo hữu, các ngươi có thể xuất phát rồi. Giết hắn, bắt về tên Thái Ất Kim Tiên nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc kia.”

Vu Thu Nhã nói.

“Chỉ cần hắn chưa phát hiện, vậy không thành vấn đề, một lần này để hắn chạy nữa, tên của ta viết đảo lại.”

Liệt Dương Tiên Quân mặt đầy sát khí.

Bọn họ rời khỏi Yểm Nguyệt đảo, lao tới Chu Tước hải vực.

...

Chu Tước hải vực, hòn đảo hoang nào đó.

Vương Thu Lâm nhíu mày, mười ngón tay bấm quyết không thôi.

“Hải Đường cô cô, lập tức thông báo tổ phụ tổ mẫu, nơi này không thể ở lại thêm nữa, lập tức rời khỏi.”

Vương Thu Lâm nói.

“Sao vậy? Đối phương có thể thôi diễn được vị trí của chúng ta?”

Diệp Hải Đường nghi hoặc nói.

“Nếu là Thái Ất Kim Tiên nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc ra tay, có khả năng rất lớn thôi diễn được vị trí của chúng ta.”

Vương Thu Lâm nói.

“Ta lập tức thông báo cữu cữ!”

Diệp Hải Đường xoay người rời đi.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Diệp Hải Đường tới đây.

“Đi, lập tức rời khỏi nơi này, tòa trận pháp này không cần nữa.”

Vương Trường Sinh nói, Lương Ngọc Oánh thôi diễn vị trí của Thẩm Đình bị Vương Thu Lâm đả thương, đối phương biết rõ Vương Thu Lâm có được Thiên Cơ Bàn, còn dám ra tay thôi diễn, khẳng định là Thái Ất Kim Tiên nắm giữ Vận Mệnh pháp tắc.

Vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt hơn, phải lập tức rời khỏi.

Vương Trường Sinh lấy ra Huyền cấp tiên hạm, bay vào, Diệp Hải Đường và Vương Thu Lâm theo sát sau đó.

Vương Trường Sinh tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu lam lóe lên lao ra, đánh lên trận pháp.

Ầm ầm ầm, trận pháp tính cả hòn đảo này hóa thành bột phấn, khói bụi cuồn cuộn, hư không xuất hiện lượng lớn vết rách.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Huyền cấp tiên hạm hướng về bầu trời bay đi, chớp mắt không thấy nữa.

...

Yểm Nguyệt đảo, Yểm Nguyệt điện.

Vu Thu Nhã ngồi ở trên chủ tọa, Bát Quái Tiên Tôn đứng ở một bên.

“Làm khó ngươi rồi, Dương sư điệt, người này thế mà đả thương ngươi, món Thiên Cơ Bàn kia nếu rơi vào trên tay ngươi, vậy thì càng tốt, người này sẽ không là Đại La Kim Tiên chứ?”

Vu Thu Nhã đoán.

“Khẳng định không phải, bằng không ta không có khả năng thôi diễn được vị trí của hắn.”

Bát Quái Tiên Tôn nói.

“Vậy thì tốt, tính toán thời gian, Lưu đạo hữu bọn họ hẳn là cũng đắc thủ rồi.”

Vu Thu Nhã nói.

Nàng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Liệt Dương Tiên Quân và Phương Ngọc Dao bay tiến vào, sắc mặt bọn họ có chút khó coi.

“Như thế nào? Bị bọn hắn chạy mất rồi?”

Vu Thu Nhã nhíu mày nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận