Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6298: Diệt Mộ Dung gia (2)

Vương Trường Sinh bố trí đơn giản một phen nhiệm vụ, hắn và Uông Như Yên thay đổi dung mạo, dẫn theo bọn họ rời khỏi Thanh Liên đảo, Vương Vĩnh Thiên nói với bên ngoài là tiếp viện Hỗn Độn đại lục, trước đó, Vương gia nhiều lần hướng Hỗn Độn đại lục phái thêm nhân thủ.

---

Huyền Yến đảo, tổ địa Mộ Dung gia.

Một gian mật thất, Mộ Dung Vân Phong ngồi khoanh chân ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, cầm trên tay một tấm Truyền Tiên Kính màu vàng, trên mặt gương có thể nhìn thấy khuôn mặt Lạc Thủy tiên tử.

“Ta bây giờ rất an toàn, lão tổ tông thế nào rồi?”

Lạc Thủy tiên tử hỏi.

“Lão tổ tông ở Hỗn Độn đại lục, bản mạng hồn đăng cũng hoàn hảo không tổn hao gì, các ngươi an toàn là được, đừng bại lộ thân phận, lão tổ tông sắp xếp như vậy, khẳng định có nguyên nhân.”

Mộ Dung Vân Phong dặn dò, dựa theo Mộ Dung Nhất Long phân phó, bất cứ tộc nhân nào cũng không được thăm dò chỗ ở của đám người Lạc Thủy tiên tử, Lạc Thủy tiên tử cũng không thể tiết lộ hành tung của mình.

Bọn họ cũng không hiểu Mộ Dung Nhất Long vì sao làm như vậy, Mộ Dung Nhất Long giải thích, bọn họ đắc tội kẻ địch mạnh, vì để gia tộc kéo dài tiếp, đành phải để Lạc Thủy tiên tử cùng một đám tộc nhân tinh nhuệ rời khỏi.

“Ta hiểu rồi!”

Lạc Thủy tiên tử gật gật đầu.

Toàn bộ mật thất kịch liệt chớp lên, Mộ Dung Vân Phong nhíu mày, nói: “Được rồi, cứ như vậy đi! Ta có việc cần xử lý.”

Hắn thu hồi Truyền Tiên Kính, lấy ra một tấm pháp bàn màu vàng nhạt, pháp bàn truyền đến từng đợt tiếng rít chói tai, nhẹ nhàng chớp lên.

Hắn đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nam tử kinh hoảng thất thố vang lên: “Lão tổ tông, việc lớn không ổn rồi, Thanh Liên tiên lữ giết vào rồi.”

“Cái gì? Hộ tộc đại trận đâu? Ngăn không được bọn họ một đoạn thời gian sao?”

Mộ Dung Vân Phong nghi hoặc nói.

“Ngăn không được, Thái Hạo Chân Nhân không biết thi triển bí thuật gì, biến thành khổng lồ, sau đó rất nhẹ nhàng phá đi hộ tộc đại trận của chúng ta...”

Thanh âm của nam tử còn chưa nói xong, một tiếng đàn trào dâng vang lên, tiếng nổ không ngừng.

“Chuyện gì vậy, Chính Ngọc, trả lời ta.”

Mộ Dung Vân Phong truy hỏi.

Trả lời hắn là một mảng yên tĩnh, không qua bao lâu, thanh âm biến mất.

Trong lòng Mộ Dung Vân Phong cả kinh, bước nhanh đi ra ngoài.

Ầm ầm ầm, thạch thất sụp xuống, một viên lam quang lóe ra cự châu nghênh diện tạp đến.

Mộ Dung Vân Phong biến sắc, đang muốn làm phép ngăn cản, một đợt tiếng đàn trào dâng vang lên ở bên tai hắn, hắn cảm giác hồn hải muốn tán loạn, mặt lộ vẻ thống khổ.

Hắn còn chưa phục hồi tinh thần, hạt châu khổng lồ màu lam đã nện ở trên người hắn, đập hắn thành thịt nát, toàn bộ gian phòng đá đều bị đập vỡ nát.

Một cái Nguyên Anh diện mạo giống Mộ Dung Vân Phong vừa rời cơ thể, một lá bùa màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán ở trên người hắn.

Vương Trường Sinh hóa thành một người khổng lồ cao hơn trăm trượng, ba viên Định Hải Châu bay lượn không ngừng, đập về phía tu sĩ Mộ Dung gia.

Uông Như Yên ngồi khoanh chân ở trên một cơn sóng lớn ngập trời, Thanh Nguyệt Cầm đặt ở trước người, mười ngón tay của nàng lướt qua dây đàn, từng tiếng đàn trào dâng vang lên, từng cơn sóng âm màu lam càn quét ra.

Tu sĩ dưới Kim Tiên nghe được tiếng đàn, nháy mắt ngã xuống đất, thần hồn câu diệt. Tu sĩ Kim Tiên tốt hơn một chút, có thể chống đỡ lâu một chút, nhưng bọn họ không ngăn được Vương Trường Sinh công kích.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không nương tay, trực tiếp thi triển đạo thuật đối phó Mộ Dung gia.

Hộ tộc đại trận của Mộ Dung gia căn bản không ngăn được, nháy mắt đã bị đạo thuật phá đi, không còn hộ tộc đại trận bảo hộ, tu sĩ Mộ Dung gia càng không ngăn được Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Non nửa khắc sau, hai tay của Uông Như Yên rời khỏi dây đàn, tiếng đàn biến mất.

Huyền Yến đảo một mảng hỗn độn, không có lấy một người sống.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, ba viên Định Hải Châu nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vào ống tay áo của hắn.

Hắn lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, Vương Nhất Đao xuất hiện ở trên mặt gương.

“Nhất Đao, các ngươi có thể ra tay rồi, không lưu lại một ai.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Diệt xong Mộ Dung gia, Vương gia tính cả Tiền gia cũng diệt.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Nhất Đao đáp ứng.



Bảy ngày sau, một tin tức rất nhanh truyền khắp toàn bộ Thiên Thần hải vực.

Mộ Dung gia cấu kết hỗn độn thú, nối giáo cho giặc, Vương gia phụng mệnh Tào Minh Quang, tiêu diệt Mộ Dung gia.

Tin tức vừa ra, các thế lực lớn tràn đầy xôn xao.

Vương gia là giơ cờ hiệu Thái Ất Kim Tiên làm việc, khẳng định không phải bịa đặt, thế lực khác cũng không dám có ý kiến, cũng không có tư cách phát biểu ý kiến.

Ngay cả Mộ Dung gia cũng không ngăn được Vương gia, càng đừng nói bọn họ.

Vương Trường Sinh cũng không đuổi tận giết tuyệt, không phải không dám, chỉ là vì duy trì Thiên Thần hải vực ổn định, Vương gia đã là người đứng đầu Thiên Thần hải vực.

Địa bàn Mộ Dung gia và Tiền gia, Vương gia chiếm hơn phân nửa, còn lại giao cho Trấn Hải cung, Lam gia, Nghê gia, Lý gia, Uông gia, Chu gia, Hạ gia, Vạn Linh môn các thế lực phụ thuộc quản lý.

Thanh Liên đảo, Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trong đình đá, Vương Vĩnh Thiên đang báo cáo tình huống cho bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận