Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2928: Ngẫu ngộ Đồng Thiên Hoa

Vương Trường Sinh không tính xem vào chuyện của người khác, giữa dị tộc với nhau có chém giết như thế nào cũng không quan hệ đến hắn.

“Ồ!”

Vương Trường Sinh nhẹ ồ một tiếng. Hắn kinh ngạc phát hiện, độn quang màu vàng chính là Đồng Thiên Hoa.

Mấy chục năm trước hắn gặp Đồng Thiên Hoa ở Thiên Giao phường thị. Đồng Thiên Hoa là người của Thất tinh thương minh. Hắn có thể đến địa bàn của dị tộc làm ăn, ngoại trừ năng lực cá nhân xuất chúng, hẳn là hắn cũng được cao tầng của Thất tinh thương minh trọng dụng.

Nếu cứu người này kết cái thiện duyên cũng tốt, nói không chừng ngày sau có thể cầu người giúp đỡ.

Đồng Thiên Hoa làm ăn cùng Giao nhân tộc, Vương Trường Sinh ra tay cứu Đồng Thiên Hoa, cũng là chuyện có thể giải thích được.

Lúc này, Đồng Thiên Hoa cũng thấy được Vương Trường Sinh, hắn biến sắc, nghĩ là đối phương đến chặn đường.

“Đồng đạo hữu, tại hạ là Giao Vân Hải, từng gặp ngươi ở Thiên Giao phường thị.”

Vương Trường Sinh mở miệng nói, lộ ra thiện ý tươi cười.

Sắc mặt Đồng Thiên Hoa ngưng lại, hắn dường như nghĩ tới cái gì đó rồi nói: “Giao đạo hữu, Thú nhân tộc đang truy kích ta. Thực lực của bọn họ không kém.”

“Yên tâm, ta có thể đánh lui bọn họ. Đồng đạo hữu, ngươi đi trước đi! Có duyên sẽ gặp lại!”

Tay phải Vương Trường Sinh vỗ lên mặt nước biển, mặt biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên từng đạo sóng to chọc trời. Giống nư một ngọn thuỷ sơn màu lam nằm ngang mặt biển vậy, che chắn trước người Đồng Thiên Hoa.

Đồng Thiên Hoa lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh nhạt, đưa cho Vương Trường Sinh rồi nói: “Giao đạo hữu, ân cứu mạng vô cùng cảm kích. Đây là lệnh bài cho khách quý của Thất tinh thương minh chúng ta. Về sau nếu có việc cần Đồng mỗ, cứ việc mở miệng. Cáo từ.”

Nói xong lời này, Đồng Thiên Hoa độn quang đại trướng, biến mất ở phía chân trời.

Lúc này hai nam một nữ đã đuổi tới đây. Cầm đầu là một gã Thú nhân tộc cao hơn một trượng, tay khỉ thân người, toàn thân mọc đầy lông mao màu lam. Mặt xanh răng dài, khí tức còn mạnh hơn Vương Trường Sinh một chút.

Hai gã Thú nhân tộc khác đều là Hoá thần sơ kỳ, một người tay khỉ thân người, một người tay cá thân người.

“Giao nhân tộc! Hừ, Giao nhân tộc các ngươi từ khi nào có quan hệ với Nhân tộc rồi? Nơi này cũng không phải là địa bàn của các ngươi. Nếu muốn cứu người, cũng phải xem bản thân mình có bản lĩnh này không.”

Viên thủ Thú nhân tộc cười lạnh nói, vẻ mặt khinh thường.

“Chẳng qua các ngươi ỷ nhiều người thôi.”

Vương Trường Sinh không cho là đúng, bấm niệm pháp quyết. Mấy chục đạo sóng to chọc trời rất nhanh di động, giống như mấy chục bàn tay to vậy, chụp về phía ba gã Thú nhân tộc.

Ba gã Thú nhân tộc đương nhiên sẽ không ngồi không chịu chết, ra tay ngăn cản.

Tiếng nổ oành đùng đùng, mấy chục đạo sóng to chọc trời lần lượt vỡ tạc ra, hoá thành bọt sóng đầy trời. Vài toà tiểu đảo bị khí lưu mạnh mẽ chấn vỡ, biến thành bột phấn.

Nước biển kịch liệt chuyển động, dần hình thành một cơn lốc xoáy với đường kính vạn dặm. Đồng thời cũng sinh ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ, hư không truyền đến tiếng “Ong ong” trầm đục.

Thân thể ba gã Thú nhân tộc không chịu khống chế rơi xuống mặt biển. Sắc mặt viên thủ Thú nhân tộc trầm xuống, phát ra tiếng gầm gừ bén nhọn. Hắn phun ra một cỗ sóng âm màu lam, đánh lên trên lốc xoáy thật lớn.

Một tiếng nổ, lốc xoáy thật lớn tạo nên một trận gợn sóng, cũng không có nhiều ảnh hưởng.

Hư không trên đỉnh đầu bọn họ tạo nên một trận gợn sóng, một bàn tay to màu lam hiện lên giữa không gian trống rỗng. Linh quang loé ra, giống như thật thể vậy.

Ba gã Thú nhân tộc đang muốn thi pháp ngăn cản, chợt vang lên một tiếng hét lớn. Ba người đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay ôm đầu. Bọn họ cảm thấy thức hải như muốn xé rách ra.

Thừa cơ hội này, bàn tay to màu lam nghênh diện đánh tới.

Vang lên ba tiếng kêu thảm thiết, ba gã Thú nhân tộc rất nhanh rơi vào bên trong lốc xoáy.

Toàn thân viên thủ Thú nhân tộc lam quang đại phóng, che kín mảng lớn nước biển. Tốc độ rơi xuống của bọn họ bị kiềm hãm.

Một kích của Vương Trường Sinh đã đả thương bọn họ, dự tính lấy ra pháp bảo giết chết bọn họ.

Hắn nhíu đầu mày, nhìn về hướng chân trời xa xa. Thần thức của hắn cảm ứng được có hai Hoá thần tu sĩ đang bay tới nơi này, hình như là đồng bạn của đối phương.

Vương Trường Sinh quyết đoán bỏ qua, hoá thành một đạo độn quang màu lam bay vào trong biển lớn.

Ba gã Thú nhân tộc muốn ngăn cản, lại bị lốc xoáy thật lớn vỡ ra, bắn ra vô số thuỷ nhận màu lam, bay thẳng đến bọn họ. Một bộ dáng muốn chém bọn họ thành thịt nát.

Bọn họ vội vàng lấy ra pháp bảo ngăn cản. Vô số thuỷ nhận màu lam đánh lên trên phòng ngự của bọn họ, truyền ra một trận tiếng vang trầm đục.

Một lát sau, thuỷ nhận màu lam biến mất, Vương Trường Sinh cũng biến mất không thấy.

Hai đạo độn quang từ xa bay tới, sau vài cái chớp động thì ngừng lại. Cầm đầu là một người nam trung niên có hai cánh màu vàng.

“Sao lại thế này? Tên kia đâu!”

Người nam trung niên nhíu mày, giọng điệu trầm trọng.

“Một gã giao nhân Hoá thần kỳ ngăn cản đường đi của chúng ta. Người này có thần thông không tồi, còn nắm giữ bí thuật công kích thần thức. Chúng ta vô ý một chút, bị hắn đả thương.”

Viên thủ Thú nhân tộc vội vàng hồi phục nói.

“Giao nhân?”

Sắc mặt người nam trung niên trầm xuống, hừ lạnh nói: “Cứ trì hoãn như các ngươi, thì đến Đồng Thiên Hoa cũng chạy rồi. Xem như hắn mạng lớn, ba người các ngươi đều đánh không lại một giao nhân Hoá thần kỳ. Thật sự là làm mất mặt Thú nhân tộc chúng ta.”

Ba người cười khổ một trận, không dám phản bác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận