Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4880: Tung tích địch xuất hiện (2)

“Vương đạo hữu có lòng rồi, đa tạ.”

Lam Phúc Không vui mừng vô cùng, liên thanh cảm ơn.

Đại biểu khách khứa khác ùn ùn đưa quà mừng, thua xa Vương gia.

Vương Như Ý và Long Thanh Phong ngồi ở sau một cái bàn màu xanh ngọc, uống rượu nói chuyện phiếm với con cháu Lam gia, ở chung rất hòa hợp.

“Vương tiên tử, vị đạo hữu này nhìn không quen mặt nha! Hắn là?”

Một thanh niên áo trắng mày kiếm mắt sáng mở miệng hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.

“Long đạo hữu là khách khanh của Vương gia chúng ta, Từ đạo hữu chưa từng gặp là rất bình thường.”

Giọng điệu Vương Như Ý bình thản.

Thanh niên áo trắng xuất thân một môn phái cỡ trung, thủy mộc song linh căn, là một trong những người theo đuổi Vương Như Ý.

Vương Như Ý và Long Thanh Phong kết làm song tu đạo lữ, giữ khoảng cách nhất định với người theo đuổi trước kia.

“Long đạo hữu! Khách khanh, không biết Long đạo hữu xuất thân môn phái nào?”

Thanh niên áo trắng tò mò hỏi.

“Tại hạ không môn không phái, một tán tu.”

Long Thanh Phong mỉm cười nói, hắn đã quen rồi, chỉ cần hắn cùng Vương Như Ý tham dự lễ mừng hoặc tụ hội, thường xuyên sẽ đụng tới người theo đuổi Vương Như Ý, đều sẽ có người hỏi thăm xuất thân lai lịch của Long Thanh Phong.

“Tán tu? Long đạo hữu thật có phúc.”

Thanh niên áo trắng tựa cười mà không cười nói, không truy hỏi nữa.

Hơn hai canh giờ sau, tiệc tan, đại bộ phận khách khứa lục tục rời khỏi, bộ phận nhỏ khách khứa tạm thời ở lại Lam gia, Vương gia cũng ở trong đó.

Một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Thanh Thành, Long Thanh Phong và Vương Như Ý đang nói cái gì.

“Các ngươi đến lúc đó tách ra chạy trốn, ta sẽ bám trụ kẻ địch. Các ngươi yên tâm, Thanh Bạch, Nhất Đao, nhân bá phụ (Đoàn Thông Thiên) đã mai phục ở trên đường, nếu có tu sĩ Hợp Thể công kích các ngươi, các ngươi liền lấy ra phù triện bậc bảy.”

Vương Thanh Thành dặn dò.

Vương Thôn Thiên, Vương Lân, Vương Thanh Bạch, Vương Nhất Đao, Đoàn Thông Thiên, Vương Hướng Vinh luôn âm thầm đi theo, chỉ chờ kẻ địch xuất hiện.

Nếu thật là người của Cửu Long cung, khẳng định tinh thông thủy độn thuật, Vương Lân sở trường thủy độn, hắn cuốn lấy kẻ địch một đoạn thời gian là được.

Vương Thôn Thiên khứu giác linh mẫn, chẳng may kẻ địch đào tẩu, hắn bằng vào khứu giác cũng có thể đuổi theo.

Bọn họ mang theo Huyễn Nguyệt Bảo Kính cùng con rối thú bậc bảy, có thể thấy được sự coi trọng đối với kẻ địch, bọn họ muốn tiêu diệt hết kẻ địch tới xâm phạm, chuyện này không thể nói cho Trần Nguyệt Dĩnh, bằng không Trần Nguyệt Dĩnh truy hỏi, sẽ bại lộ sự tồn tại của Long Thanh Phong.

“Nếu không chúng ta tách ra hành động đi! Ta cùng một ít tộc nhân rời khỏi, Như Ý ở nhóm thứ hai.”

Long Thanh Phong đề nghị.

“Không cần, như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ hoài nghi, yên tâm, chúng ta làm sắp xếp tỉ mỉ, bảo vệ tốt các ngươi là không thành vấn đề.”

Vương Thanh Thành tràn đầy tự tin nói.

Trên người Vương Như Ý có hộ đạo linh phù, cho dù tu sĩ Hợp Thể ra tay, trong thời gian ngắn cũng không giết được Vương Như Ý.

“Mục tiêu của kẻ địch không phải ta, mà là chàng, chàng cẩn thận một chút, hy vọng là ảo giác của chúng ta.”

Vương Như Ý nhắc nhở, nàng hy vọng là bọn họ nghĩ nhiều.

“Ta sẽ, nếu kẻ địch mạnh hiện thân, nàng đừng cách ta quá gần, chỉ cần nàng an toàn, ta mới có thể yên tâm chạy.”

Long Thanh Phong trịnh trọng nói.

Trước kia không vướng bận, bây giờ Vương Như Ý chính là vướng bận của hắn.

Non nửa tháng sau, Vương Thanh Thành hướng Lam Phúc Không chào từ biệt, dẫn theo mấy chục tộc nhân rời khỏi, tộc nhân khác tạm thời ở lại Lam gia.

Ra khỏi Vân Hàng sơn mạch, Vương Như Ý thả ra một con giao long màu đỏ, đám người Vương Thanh Thành đi lên, giao long màu đỏ phát ra một tiếng long ngâm vang dội, hướng về bầu trời bay đi.

Không qua bao lâu, giao long màu đỏ liền biến mất ở phía chân trời.

...

Kim Nhạn sơn mạch kéo dài ngàn vạn dặm, một hang động bí ẩn trong lòng đất.

Mười mấy tu sĩ bọn Mộ Hải tụ tập cùng một chỗ, một ông lão áo bào xanh dáng người béo lùn trên tay nâng một hạt châu lóe ra hào quang màu xanh, sắc mặt ngưng trọng.

“Từ Sâm, thế nào? Bọn họ đến chưa?”

Mộ Hải nhíu mày hỏi.

Nơi này cách Vân Hàng sơn mạch không phải quá xa, đám người Vương Thanh Thành chính là từ nơi này đi ngang qua, hẳn là cũng sẽ từ nơi này quay về. Thật sự không được, bọn họ chỉ có thể đi nơi khác chặn lại.

“Đến rồi, chuẩn bị ra tay.”

Từ Sâm sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.

Nghe xong lời này, sắc mặt các tu sĩ trở nên ngưng trọng, chuẩn bị ra tay.

Đúng lúc này, hang động kịch liệt chớp lên, mặt đất xuất hiện từng vết nứt to dài.

“Không ổn, chúng ta bị phát hiện rồi.”

Mộ Hải đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, biến sắc hẳn.

...

Bọn họ ở nơi này mai phục một đoạn thời gian, chưa phát hiện tu sĩ Hợp Thể khác nha! Sao đối phương sớm phát hiện bọn họ? Thật sự là không thể tưởng tượng.

Chẳng lẽ Vương Thanh Thành nắm giữ đồng thuật đặc thù nào đó? Có thể nhìn thấu cấm chế phát hiện bọn họ? Nếu là như thế, vậy thì hợp lý rồi.

Hang đá vỡ tan tành, lượng lớn đá vụn rơi xuống.

Mộ Hải phất tay áo, vô số nước biển màu lam bỗng dưng hiện lên, chặn đá vụn rơi xuống.

“Ra tay, không thể để bọn hắn chạy.”

Mộ Hải trầm giọng nói.

Cho dù bị phát hiện, vậy cũng không có gì, bọn họ là có bốn vị tu sĩ Hợp Thể trung kỳ.

Mười mấy tu sĩ bọn Mộ Hải bay ra khỏi hang động, đứng ở bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận