Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2832: Ba năm, Tống Vân Tường xin giúp đỡ (2)

Trần Hâm hừ nhẹ một tiếng, bên ngoài thân mạnh mẽ xuất hiện ra dày đặc phù văn màu vàng. Hai đấm vừa động, bay ra dày đặc quyền ảnh màu vàng, liên tiếp đánh trên người một con yêu cầm màu đỏ. Truyền ra một trận trầm đục, yêu cầm màu đỏ bay ngược ra ngoài.

Tay phải Vương Trường Sinh mạnh mẽ hiện ra mảng lớn thủy khí màu lam. Hóa thành một đạo thủy mạc màu lam bao vây lấy tay phải, sau đó đánh tới một con yêu cầm màu đỏ.

Móng vuốt của yêu cầm màu đỏ đánh trên thủy mạc màu lam, tạo nên một trận gợn sóng, bình yên vô sự.

Tay phải Vương Trường Sinh mạnh mẽ xuất hiện ra lượng lớn thủy khí màu lam. Chợt hóa thành một con thủy mãng màu lam với kích thước thô to, đánh vào trên người yêu cầm màu đỏ.

Vang lên tiếng sáo dồn dập, một cỗ sóng âm màu lam nhạt thổi quét ra, đánh lên trên người yêu cầm màu đỏ.

Yêu cầm màu đỏ bay ngược ra ngoài, hơn trăm sợi linh vũ rơi từ trên người nó xuống, máu tươi đầm đìa.

Nhân cơ hội này, phi chu màu xanh lẻn vào đáy biển, nhưng một khỏa cự hoả hạ xuống, nện trên mặt biển ánh lửa tận trời. Mặt biển giống như bị châm lửa vậy, sương trắng cuồn cuộn.

Vương Trường Sinh lấy ra sáu khỏa Định hải châu. Hóa thành sáu đạo lam quang, bay vào sâu bên trong đáy biển.

Hắn bấm niệm pháp quyết, sáu khỏa Định hải châu hào quang đại lượng, nở rộ ra lam quang chói mắt.

Một màn kinh người xuất hiện, lấy bọn họ làm trung tâm, nước biển trong phạm vi vạn dặm kịch liệt xoay tròn, sinh ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Một ít yêu thú cấp thấp trực tiếp bị khí lưu mạnh mẽ nghiền nát. Thân thể bạo liệt mở ra, hóa thành một cơn mưa máu, dung nhập vào bên trong nước biển.

Mặt biển nhấc lên nhất từng đạo sóng to, rất nhanh xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn với đường kính vạn dặm. Lốc xoáy thật lớn rất nhanh chuyển động, sinh ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ. Hư không vặn vẹo biến hình, mấy chục tòa tiểu đảo chợt bạo liệt mở ra, hóa thành bột phấn.

Thân thể của một số yêu cầm màu đỏ rất nhanh rơi vào bên trong lốc xoáy thật lớn. Chúng nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, nỗ lực bay về phía trời cao, nhưng không có tác dụng gì. Thân thể chúng nó rất nhanh rơi vào bên trong lốc xoáy thật lớn, bị lốc xoáy giảo thành một mảng mưa máu, ngay cả tinh hồn cũng không thể chạy đi.

Phi chu màu xanh nghiêng trái ngả phải, một cỗ áp lực mạnh mẽ đè ép làm biến hình màn hình màu xanh.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết kháp, tốc độ lốc xoáy chuyển động càng lúc càng nhanh. Hư không chấn động, phát ra tiếng "Ong ong" trầm đục, tựa như sắp sụp đổ vậy.

Từng khỏa hỏa cầu màu đỏ hạ xuống, rơi vào bên trong lốc xoáy thật lớn. Giống như cát nhập vào biển lớn, lốc xoáy thật lớn không chịu ảnh hưởng gì.

Hơn một ngàn khỏa hỏa cầu màu đỏ bị lốc xoáy thật lớn cắn nuốt, lốc xoáy thật lớn bình yên vô sự.

Yêu cầm màu đỏ tựa như nhận thấy được đối phương không dễ chọc, vỗ cánh rời khỏi nơi đây, hỏa vân màu đỏ cũng theo đó mà tán loạn.

Đám người Vương Trường Sinh vẫn không lộ diện, trốn ở đáy biển.

Một lúc lâu sau, phi chu màu xanh bay ra từ đáy biển. Trên mặt đám người Trần Hâm không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt lòng còn sợ hãi.

"May có Vương sư đệ phát hiện bầy yêu cầm này sớm, nếu không lần này đây thật đúng là lành ít dữ nhiều."

Trần Hâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng là thể tu, nhưng thân hình yêu cầm linh hoạt, thực khó đối phó.

"Dựa theo tốc độ hiện tại của chúng ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không tới một năm, chúng ta có thể tới được điểm hẹn.”

Trên mặt Tôn Vũ lộ ra thần sắc vui sướng, cười nói.

Bởi vì không ngừng đổi tuyến đường, bọn họ chậm trễ không ít thời gian, cũng may bình an vô sự.

Một đường đến đây, Vương Trường Sinh dựa vào thần thức mạnh mẽ, nhiều lần tránh được nguy hiểm, giảm thiểu tổn thất.

"Tăng tốc đi! Đã chậm trễ rất nhiều thời gian rồi, nhanh chóng tới điểm đến thì tốt hơn.”

Lục Quang Hoằng đề nghị.

Vương Trường Sinh chau mày, nhìn lại hướng xa xa, rồi nói: "Có người đến đây, hình như là Tống đạo hữu của Xích diễm sơn."

"Tống đạo hữu?"

Bốn người Trần Hâm hai mặt nhìn nhau. Ba năm trước, bọn họ có gặp qua Tống Vân Tường. Hiện tại lại đụng phải Tống Vân Tường? Chẳng lẽ điểm đến của Tống Vân Tường giống bọn họ?

"Tống đạo hữu dường như bị Hóa Thần tu sĩ khác đuổi giết, cẩn thận."

Vương Trường Sinh nhắc nhở, sắc mặt ngưng trọng.

"Đạo hữu ở phía trước, lão phu là Tống Vân Tường. Người Bức tộc đang truy giết chúng ta, còn nhờ các vị đạo hữu ra tay tương trợ. Lão phu vô cùng cảm kích, chắc chắn hậu tạ."

Thanh âm của người nam có chút dồn dập chợt vang lên.

"Bức tộc?"

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, Bức tộc là một chủng tộc đối địch Nhân tộc, tính tình tàn bạo, mười phần khát máu. Nhưng Bức tộc dám ở địa bàn Nhân tộc sát hại Nhân tộc, quả thật hơi quá đáng.

"Vương sư đệ, Lục sư đệ, Bức tộc là kẻ địch của Nhân tộc, theo ta nghênh chiến."

Trần Hâm trầm giọng nói, thần thức của hắn cảm ứng được, có mấy đạo khí tức Hóa Thần kỳ đang hướng tới nơi này. Lấy thực lực của bọn họ, diệt sát vài tên Bức tộc Hóa Thần kỳ hẳn là không khó. Còn có thể để cho Tống Vân Tường nợ một nhân tình, cớ sao không làm.

Lục Quang Hoằng nhướng mày, hắn vốn định cự tuyệt, nhưng mà Trần Hâm nói cũng có lý. Nếu để dị tộc giết hại tu sĩ Nhân tộc mà không quan tâm cũng không ổn.

Một đạo hồng quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa, một đạo kim quang xuất hiện ở phía sau hồng quang, tốc độ cực nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận