Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2780: Người tầm bảo Hoàng Phú Quý và Thiên hư ngọc thư

Một phiến hải vực màu đen rộng lớn khôn cùng, mặt biển thỉnh thoảng nổi lên từng đợt cuồng phong, nhấc lên từng đợt sóng đen cao mấy chục trượng. Đến bầu trời cũng là màu xám, làm cho người ta có một loại cảm giác bị đàn áp.

Một toà đảo có diện tíc trăm dặm, trên đảo thảm thực vật thưa thớt. Phía đông đảo nhỏ phân tán mấy chục ngọn núi với chiều cao không đồng nhất.

Một người nam mặt dài đầy rỗ bận áo bào vàng đứng trên đỉnh núi. Người nam áo bào vàng mặt đầy thịt béo, vẻ mặt đáng khinh, há mồm lộ ra hàm răng vàng. Đúng vậy, chính là Hoàng Phú Quý.

Hoàng Phú Quý tầm bảo ở Thiên Hồ giới đụng phải truyền tống trận, bị truyền tống đến giới khác. Âm kém dương lệch, truyền tống đến Thiên Hải giới.

Tình huống Thiên Hải giới không khác Nam Hải cho lắm. Thứ khác nhau chính là Thiên Hải giới không có lục địa rộng lớn, ngoại trừ đảo lớn nhỏ thì chính là biển lớn.

Hoàng Phú Quý không có tài nghệ gì, sau khi đến Thiên Hải giới, hắn quay lại con đường cũ, đi đến các hiểm địa thám hiểm tìm bảo.

Vận khí của hắn tốt đến không thể tốt hơn, có được hai kiện linh bảo. Tu sĩ hợp tác với hắn đều có được thu hoạch. Từ đó hắn nổi danh khắp tu tiên giới Đông Hải là người tầm bảo. Hiện tại nếu nhắc đến Hoàng Phú Quý ở tu tiên giới Đông Hải, có thể nói không ai không biết, không ai không hiểu.

Nếu không phải hắn là người không thíc phiền toái, nếu khai tông lập phái, khẳng định có thể tự lập thành thế lực một phương.

“Hắc hắc, lúc trước Thải Liên tiên tử còn nói ta không thể chạy đến các hải vực khắc. Sau khi đến Thiên Hải giới, ta sống tương đối thuận buồm xuôi gió. Lần này lại có thể phát hiện động phủ toạ hoá của Phi Nguyệt tiên tử, nói không chừng có thể mượn cơ hội này tiến vào Hoá Thần kỳ. Xem ra bói toán sư cũng có lúc bói sai.”

Hoàng Phú Quý cười hắc hắc, vẻ mặt đầy đắc ý.

Một đạo độn quang màu trắng xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay về hướng này.

Không qua bao lâu, độn quang màu trắng ngừng lại, rõ ràng là một phi toa có bạch quang lưu chuyển không ngừng. Ba nam hai nữa đứng trên phi toa mau trắng, cầm đầu là một thiếu phụ trung niên mặc váy trắng, da thịt nón nà, miệng anh mũi quỳnh. Bộ ngực sữa đầy đặn giống như muốn thoát ra khỏi quần áo.

“Bạch phu nhân, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”

Vẻ mặt Hoàng Phú Quý đầy nịnh nọt, một chút cũng không để ý đến ánh mắt của những Nguyên Anh tu sĩ khác.

Bạch Yêu Yêu, phó cung chủ Huyền Ngọc cung, Nguyên Anh hậu kỳ.

Một mình Hoàng Phú Quý không thể mở ra cấm chế, chỉ có thể mời Nguyên Anh tu sĩ khác đến giúp đỡ. Mời Nguyên Anh tu sĩ quá yếu, không những không giúp được gì còn bị chiếm tiện nghi. Mời Nguyên Anh tu sĩ quá mạnh mẽ, Hoàng Phú Quý lại lo đối phương giết người đoạt bảo. Hắn suy nghĩ kĩ càng, quyết định mời hai đại phái Đông Hải là Huyền Ngọc tông và Thái Dương tông cùng nhau tìm bảo, kiềm chế lẫn nhau.

“Hoàng đạo hữu, người của Thái Dương tông sao còn chưa đến? Vậy thì không cần chờ bọn họ nữa. Có được bảo vật, chúng ta quyết không thiếu một phần của ngươi. Ta nói lời giữ lời.”

Giọng điệu Bạch Yêu Yêu tràn đầy chân thành. Tốc độ độn tốc của Hoàng Phú Quý quá nhanh, không thể dùng sức mạnh. Nếu không nàng chắc chắn không cùng Thái Dương tông đi tìm bảo.

“Bạch phu nhân chê cười rồi, Hoàng mỗ vẫn biết hai chữ đạo nghĩa biết như thế nào. Chờ đạo hữu của Thái Dương tông đến rồi nói sau.”

Hoàng Phú Quý cười nói, đầu óc hắn có hỏng cũng không cùng tu sĩ Huyền Ngọc cung đi tìm bảo. Không có người kiềm chế, ai biết tu sĩ Huyền Ngọc cung sẽ không giết người đoạt bảo chứ.

“Nói rất đúng, người khác đều nói Hoàng đạo hữu giữ chữ tín, lão phu sâu sắc tán đồng.”

Thanh âm của người nam trung khí mười phần từ phía chân trời truyền đến, một đạo thanh quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa.

Không qua bao lâu, động quang màu xanh ngừng lại. Rõ ràng là một phi chu thanh quang lập loè, ba nam hai nữ đứng ở trên. Cầm đầu kà một ông lão áo bào xanh khuôn mặt nho nhã.

Lý Tông, Nguyên Anh hầu kỳ, phó tông chủ Thái Dương tông

“Lý đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng đến.”

Hoàng Phú Quý cười chào hỏi, giọng điệu thân thiện.

Lý Tông gật gật đầu, nhìn về phía Bạch Yêu Yêu, không nói gì thêm.

“Nếu người đã đến đông đủ thì xuất phát thôi!”

Hoàng Phú Quý nói xong lời này, hoá thành một đạo độn quang bay về hướng trời cao. Bạch Yêu Yêu và Lý Tôngg vội vàng sử dụng phi hành pháp bảo đuổi theo.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện bên trong một mảng sương mù màu đen dày đặc, đến nước biển cũng là màu đen.

Phía trước mấy trăm trượng là một toà đảo nhỏ như ẩn như hiện, chịu ảnh hưởng của sương mù màu đen nên chỉ có thể nhìn thấy một phần của đảo nhỏ.

Vẫn tiên đảo, hiểm địa của tu tiên giới Đông Hải, cũng là một chiến trường cổ, sát khí tứ phương, cấm chế trùng trùng. Tổ sư gia của Thái Dương tông đều từng nếm phải trái đắng ở trong này.

“Mọi người cẩn thận một chút, trên đảo có khả năng có yêu thú bậc năm.”

Hoàng Phú Quý lên tiếng dặn dò, chậm rãi bay về hướng đảo nhỏ.

Lý Tông và Bạch Yêu Yêu iếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì thêm, đi theo phía sau.

Không qua bao lâu, bọn họ dừng trên bờ cát. Phía trước là một mảng rừng rậm màu đen rộng lớn khôn cùng, cổ thụ che trời. Sương mù màu đen dày đặc che lấp lượng lớn ánh mặt trời. Vẫn tiên đảo nhìn tổng thể có chút âm u.

Đám người Hoàng Phú Quý đều cấp cho bản thân một lớp phòng ngự, đi nhanh vào phái rừng rậm.

Rất nhanh, bọn họ liền biến mất bên trong rừng rậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận