Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2451: Đạo lữ tộc nhân hộ pháp, Trường Sinh tiến vào Hóa Thần (1)

Hắn quần áo không che thân, ngoài thân cháy đen một mảng, trên cánh tay toát ra mùi cháy khét, toàn thân tê dại, đau đớn vô cùng, ngoài thân có mười mấy vết máu khủng bố, da tróc thịt bong, cháy đen một mảng. Nếu đổi là tu sĩ khác, chỉ sợ đã chết.

Vương Trường Sinh hai mắt nhắm nghiền, đỉnh đầu lóe lên hào quang màu lam, một cái Nguyên Anh nhỏ bé xuất hiện trên đỉnh đầu, mười tám viên Định Hải Châu nhanh chóng thu nhỏ lại, bay về phía Nguyên Anh nhỏ bé, vòng quanh Nguyên Anh nhỏ bé xoay quanh không ngừng, ngoài thân Nguyên Anh nhỏ bé hào quang màu lam lưu chuyển không ngừng.

Một lát sau, Nguyên Anh nhỏ bé chui về trong cơ thể Vương Trường Sinh, mười tám viên Định Hải Châu vòng quanh Vương Trường Sinh bay lượn không ngừng.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, da chết ngoài thân rút đi, làn da bóng loáng như nước, nhìn qua da non thịt mềm. Cùng lúc đó, trên người Vương Trường Sinh truyền ra một mùi đặc thù, giống như mùi tanh, lại xen lẫn mùi hỗn hợp của đàn hương cùng dược hương.

Nhục thân đàn hóa, đây là giai đoạn thứ hai, chỉ cần chất biến hoàn thành, Vương Trường Sinh liền có thể tiến vào Hóa Thần kỳ, ở trong lúc này, hắn không thể nhúc nhích, cho dù có người đẩy hắn một cái, cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Đây là thời điểm Vương Trường Sinh yếu ớt nhất, cũng là thời điểm hắn cần đạo lữ và thân tộc nhất.

“Rống!”

Lôi kiếp vừa tan đi, hơn vạn con yêu thú từ bốn phương tám hướng lao tới, lúc này Vương Trường Sinh đối với yêu thú mà nói là đại bổ vật, cắn nuốt Vương Trường Sinh, chúng nó có khả năng vượt qua đại cảnh giới, tiến vào cấp bậc cao hơn.

“Con cháu Vương gia nghe lệnh, ngăn cản toàn bộ yêu thú, không cho một con yêu thú nào bước vào núi tuyết.”

Uông Như Yên giọng điệu nghiêm khắc, hóa thành một đạo độn quang màu lam, đứng ở trên không núi tuyết.

“Vâng, tổ mẫu (lão tổ tông).”

Vương Thu Minh đám con em Vương gia ùn ùn phân tán ra, dựa theo sách lược trước đó chế định sẵn đối phó yêu thú.

...

Hoàng Phú Quý triệu ra ba cây phi đao hào quang màu vàng lập lòe, hóa thành ba đạo hào quang màu vàng, nhập vào bên trong đàn thú, yêu thú cấp thấp căn bản không ngăn được, nơi ba đạo hào quang màu vàng đi qua, máu bắn tung tóe, lượng lớn yêu thú cấp thấp ngã xuống, rất nhanh lại có yêu thú mới xông lên.

Ba người Vương Thu Minh, Vương Hâm, Hoàng Phú Quý bao vây núi tuyết, Uông Như Yên ở giữa, bên ngoài là bảy người Vương Vinh Tương, Vương Vinh Đình, Vương Vinh Phỉ, Vương Anh Hạo, Vương Quý Quân, Lưu Húc Đông, Vương Anh Kiệt, Vương Thu Minh và Vương Hâm chưa động thủ, bọn họ chủ yếu phụ trách đối phó yêu thú bậc bốn, yêu thú cấp thấp để lại cho bảy người bọn Vương Vinh Tương là được.

Trong tay Vương Vinh Tương, Vương Vinh Đình, Vương Vinh Phỉ phân biệt nắm sáo, đàn tranh, tỳ bà, từng đợt tiên âm dễ nghe vang lên, sóng âm ba màu thổi quét ra, yêu thú bậc ba trở xuống tiếp xúc đến sóng âm ba màu, chợt ngã xuống đất, toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị chấn nát.

Vương Anh Hạo và Vương Anh Kiệt khống chế con rối thú ngũ hành, công kích yêu thú cấp thấp.

Bộ con rối thú ngũ hành này là của Vương Anh Kiệt, một mình hắn không khống chế được, chỉ có thể cùng Vương Anh Hạo khống chế, trước đó từng diễn luyện nhiều lần.

Linh quang đủ mọi màu sắc sáng lên, tiếng nổ không ngừng, yêu thú cấp thấp căn bản không ngăn được con rối thú ngũ hành.

Vương Quý Quân bắt kiếm quyết, bảy thanh phi kiếm hào quang màu lam lấp lánh bắn ra, sau khi thoáng mơ hồ, hóa thành mấy trăm phi kiếm màu lam giống nhau như đúc, hướng thẳng đến đàn thú.

Nơi phi kiếm màu lam đi qua, yêu thú cấp thấp hóa thành một mảng mưa máu, máu thịt bay tứ tung.

Lưu Húc Đông phất tay áo, mười mấy tấm Đại Hỏa Cầu Phù bay ra, hóa thành mười mấy quả cầu lửa khổng lồ to bằng căn phòng, nện ở trên thân yêu thú cấp thấp, yêu thú cấp thấp bị quả cầu lửa khổng lồ đánh trúng, lập tức hóa thành tro bụi, lượng lớn bông tuyết hòa tan.

Núi tuyết chợt mọc ra vô số bụi gai màu xanh, hình thành một nhà giam màu xanh kín không kẽ hở, bao vây Vương Trường Sinh ở trong, mặt ngoài nhà giam màu xanh trải rộng gai nhọn, phần đỉnh bằng phẳng.

Trong hư không toát ra nhiều đốm sáng màu lam, Lân Quy hiện ra, nó và mộc yêu là một phòng hộ cuối cùng.

Uông Như Yên có chút kinh ngạc, nàng không chỉ huy nổi mộc yêu cùng Lân Quy, mộc yêu và Lân Quy chủ động hộ pháp cho Vương Trường Sinh, xem ra, chúng nó rất có linh tính.

Thời gian qua đi từng chút một, các yêu thú này số lượng đông đúc, yêu thú cấp cao cũng không nhiều, chúng nó cũng không có chỉ huy thống nhất, mà là độc lập tác chiến, căn bản không phải đối thủ của đám người Vương Anh Kiệt, huống chi còn có một tên Hoàng Phú Quý chuyên giết yêu thú cấp thấp.

Yêu thú bậc bốn ở xa quan sát, không dám tới gần, có lẽ là đang chờ thời cơ, để yêu thú cấp thấp tiêu hao pháp lực của đám người Vương Anh Kiệt trước.

Tiếng nổ không ngừng, pháp lực đám người Vương Vinh Tương đang nhanh chóng trôi đi. Vương Anh Kiệt và Vương Anh Hạo còn tốt chút, bọn họ khống chế con rối thú đối địch, chính là thần thức tiêu hao khá lớn.

Hai canh giờ sau, đất tuyết bị nhuộm thành đỏ như máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Năm người bọn Vương Vinh Tương sắc mặt tái nhợt, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng, số lượng yêu thú cấp thấp thật sự là quá nhiều rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận