Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3015: Bế quan tiềm tu, kế hoạch của Đặng gia và Thanh Vân môn (2)

“Băng phách ngọc?”

Mắt đẹp của Liễu Vũ Ngưng tràn đầy thần sắc hâm mộ. Đây là thiên tài địa bảo bậc sáu, có thể luyện khí, cũng có thể luyện hoá trực tiếp vào trong Băng phách khí. Khi thi triển đạo pháp thuộc tính băng, uy lực sẽ được tăng lên nhiều.

“Đa tạ Trần sư thúc.”

Vương Trường Sinh cảm kích nói. Hắn đã sớm nghe nói đến Băng phách ngọc vạn năm, không nghĩ tới mình có thể có được một khối.

“Người có công lão phu tất tưởng, có tội tất phạt. Ta nghe nói con nối dòng của các ngươi đã là Kim Đan kỳ, tông môn còn cần nhờ truyền thừa của các ngươi để nối tiếp đời sau. Bảo bọn họ tu luyện cho tốt, nhanh chóng tiến vào Nguyên Anh kỳ.”

Trần Hạo Thiên nói lời thấm thía. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên dâng lên hai viên Kiền dương hoá ách đan, thương thế của hắn có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên liên thanh đáp ứng xuống. Bọn họ cũng tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian.

“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì các ngươi lui xuống đi! An tâm tu luyện, tu vi mới là căn cốt.”

Trần Hạo Thiên dặn dò vài câu rồi để Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lui xuống.

Trở lại chỗ ở, Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Thanh Thành đang nói chuyện phiếm với Vương Thanh Phong bên trong thạch đình.

“Cha, mẹ, hai người đã trở lại.”

Vương Thanh Thành và Vương Thanh Phong đứng dậy chào đón, trăm miệng một lời nói.

“Tu vi của các ngươi quá thấp, không cần chạy loạn. Cứ an tâm ngốc ở đây tu luyện, nhanh chóng tiến vào Nguyên Anh kỳ. Chúng ta cũng tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian.

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm khắc.

“Phu quân, ngươi an tâm bế quan tu luyện đi! Ta phụ trách dạy bọn họ.”

Uông Như Yên nhẹ giọng nói. Nàng muốn chỉ dạy Vương Thanh Phong một chút. Tính tình Vương Thanh Phong thẳng thắn, cứ thế sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. Nàng hi vọng Vương Thanh Phong có thể khéo léo đưa đẩy một chút. Không cần giống như Vương Thanh Thành, biết khéo léo đưa đẩy một chút là được.

Vương Trường Sinh biết tâm tư của Uông Như Yên, nhìn về phía Vương Thanh Phong rồi dặn dò: “Thanh Phong, cha hy vọng ngươi có thể sửa lại tính tình, nếu không sớm muộn cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.”

“Con đã biết.”

Vương Thanh Phong đầy miệng đáp ứng, nhưng có nghe vào hay không, chỉ có chính hắn mới biết được.

“Cha, ngài cứ yên tâm bế quan đi! Chúng ta sẽ chiếu cố hắn. Đến khi tu vi của cha tăng tiến xuất quan, ta và đệ đệ khẳng định đã tiến vào Nguyên Anh kỳ.”

Vương Thanh Thành tràn đầy tin tưởng nói. Vừa chúc cho tu vi của Vương Trường Sinh tăng tiếng nhanh, cũng gián tiếp bày tỏ thái độ, hắn nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện.

Nghe xong lời này, tâm tình Vương Trường Sinh rất tốt, vẫn là Vương Thanh Thành biết nói chuyện. Vương Thanh Phong không có nói được loại lời này.

Hắn lại dặn dò vài câu rồi đi nhanh về hướng lầu các cách đó không xa.

Lân quy đã lâm vào ngủ say, Vương Trường Sinh dàn xếp nó tại một gian mật thất. Hắn đi vào một gian luyện công thất, hai người cách nhau khá xa. Cho dù Lân quy tiến vào bậc năm rồi đưa tới lôi kiếp, cũng sẽ không quấy vầy Vương Trường Sinh tu luyện.

Vương Trường Sinh khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một hộp ngọc. Vừa mở ra liền thấy bên trong là một khối ngọc thạch màu trắng trong suốt, tản mát ra một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương.

Ngọc thạch màu trắng vừa bại lộ ra ngoài không khí, nhiệt độ bên ngoài chợt hạ xuống rồi nháy mắt kết băng. Băng tầng rất nhanh khuếch tán, trong không khi xuất hiện lượng lớn vụn băng rồi rớt xuống đất. Cả toà thạch thất chợt biến thành một mảng băng thiên tuyết địa.

Hai tay Vương Trường Sinh sáng lên một trận lam quang nhu hoà, chộp về hướng hộp ngọc.

Hai tay hắn vừa va chạm vào Băng phách ngọc, lập tức kết băng, nhưng băng tầng cũng không dày.

Bàn tay Vương Trường Sinh lam quang đại trướng, một luồng hàn khí màu trắng bay ra từ bên trong Băng phách ngọc, lơ lưng giữa không trung.

Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm Băng phách ngọc, muốn luyện hoá Băng phách khí bên trong cũng không dễ dàng.



Huyền Vân sơn là ổ của Đặng gia, hàng năm mây mù lượn lờ, thấy không rõ tình huống bên trong.

Huyền Vân phong là địa phương quan trọng nhất Đặng gia. Ngoại trừ một số tộc nhân có thể tiến vào, những tộc khác không có mệnh lệnh không thể tới gần.

Đỉnh núi Huyền Vân, một quảng trường đá chiếm vạn mẫu. Phía trước toạ lạc một toà một toà cung điện bằng mỹ ngọc màu trắng, trên bảng hiệu viết ba chữ rồng bay phượng múa “Huyền Vân điện”.

Một gian mật thất, một ông lão áo bào vàng dáng người khôi ngô và một thiếu phụ váy xanh đứng ở trên một toà đại pháp trận lớn hơn vạn trượng. Xem pháp lực dao động của hai người, rõ ràng là Luyện hư kỳ.

Ông lão áo bào vàng mặt chữ quốc, một đôi mắt không giận tự uy, đầy khí chất của người quen ở trên cao. Thiếu phụ váy xanh mặt tựa hàn sương, làm cho người khác có một loại ấn tượng cách xa ngàn dặm.

Ông lão áo bào vàng gọi là Đặng Thiên Hương, đại trưởng lão của Đặng gia, Luyện hư trung kỳ. Thiếu phụ váy xanh gọi là Đặng Thiên Tuyết, Luyện hư sơ kỳ.

“Đại ca, thật sự không có cách nào hạ giới sao?”

Đặng Thiên Tuyết nhíu chặt mày liễu, vẻ mặt không cam lòng.

Chi nhánh tại hạ giới của Đặng gia nói là chiếm được nửa trang Thiên hư ngọc thư, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, hiện trang Thiên hư ngọc thư đang dừng trên tay một tân Hoá thần tu sĩ. Tộc nhân hạ giới không phải là đối thủ, không thể đoạt lại nửa trang Thiên hư ngọc thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận