Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6524: Ngọc Khiếu Thạch (1)

Lân Cửu nhíu mày, thân thể Vương Trường Sinh cường đại vượt quá hắn tưởng tượng, khó trách có thể được Côn Luân Đạo Tổ triệu kiến, nổi danh là có lý do của nó.

“Vương đạo hữu, đến lượt ngươi rồi, không cần nương tay.”

Lân Cửu nói, vẻ mặt đầy tự tin.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, ngón trỏ tay phải nở rộ hào quang màu lam, hướng về hư không điểm nhẹ một cái, một đạo cầu vồng màu lam bắn ra, ở trên hư không lưu lại một vệt trắng, lao thẳng đến Lân Cửu.

Cả mảng hư không xé rách ra, như bị vật sắc cắt, mặt đất bắt đầu kịch liệt chớp lên, sau đó xé rách ra, xuất hiện một vết nứt thật lớn, thanh thế kinh người.

Nắm tay phải Lân Cửu nở rộ hào quang màu đỏ, mọc ra một ít vảy màu đỏ, bảo vệ nắm tay, tung một cú đấm, nghênh đón.

Cầu vồng màu lam và nắm tay của Lân Cửu va chạm, cầu vồng màu lam xuyên thủng nắm tay hắn, nhất thời máu chảy như suối.

Lân Cửu nhíu mày, Thái Ất Kim Tiên bọn Đỗ Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, bọn họ biết Vương Trường Sinh nắm giữ một môn thần thông thân thể cường đại, nhưng không ngờ mạnh như vậy.

Một ít thế lực cũng có thần thông thân thể cường đại, nhưng uy lực loại thần thông này đều quyết định bởi thân thể của người thi triển, bọn họ có phương pháp tu luyện, nhưng thân thể không phải đặc biệt mạnh, thi triển thần thông thân thể uy lực có hạn.

Lòng bàn tay Lân Cửu toát ra một mảng hào quang màu đỏ chói mắt, vết thương nhanh chóng khép lại.

Tự Dũ Chi Thể (cơ thể tự lành)!

“Vương đạo hữu đạo pháp cao thâm, tại hạ bội phục.”

Lân Cửu hai tay ôm quyền, vẻ mặt đầy khâm phục.

“Lân đạo hữu thần thông thân thể cũng không yếu, đối phó đạo hữu khác tu luyện thành chân linh đỉnh phong không thành vấn đề.”

Vương Trường Sinh khen, đổi làm Thái Ất Kim Tiên khác, quả thật không ngăn được thần thông thân thể của Lân Cửu, tiêu diệt hỗn độn thú bảy màu Thái Ất Kim Tiên kỳ không thành vấn đề.

“So sánh với bọn họ không có ý nghĩa, có thể đuổi kịp Vương đạo hữu, vậy mới thú vị.”

Lân Cửu cười nói, lấy ra Kim Lân Thần Tinh, ném cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh thu hồi Kim Lân Thần Tinh, thu thập một ít tài liệu luyện khí nữa, luyện chế cho Vương Thanh Bách một cái lò luyện đan thượng phẩm, như vậy hắn luyện chế tiên đan xác xuất thành công càng cao hơn.

“Vương đạo hữu, Lân đạo hữu thần thông thân thể đều rất mạnh, tiểu muội thật sự mở rộng tầm mắt rồi.”

Đỗ Nguyệt bay tới, vẻ mặt đầy khâm phục.

“Thần thông thân thể mà thôi, nếu là sinh tử đấu, khẳng định sẽ vận dụng pháp tắc.”

Vương Trường Sinh không tán đồng.

“Chúng ta ra ngoài tán gẫu đi!”

Diệp Tuyền Cơ đề nghị, bọn họ bay ra khỏi bức tranh cuộn tròn màu vàng, ngồi xuống ở đình đá.

Diệu Đức đại sư biết được kết quả tỷ thí, có chút bất ngờ, tán dương: “Xem ra Vương đạo hữu cách tu luyện thành tiên thể không xa nữa.”

“Mượn lời tốt đẹp của Diệu Đức đại sư.”

Vương Trường Sinh cười nói.

Bọn họ tán gẫu về chuyện trên tu luyện, chủ yếu là trao đổi tu luyện thân thể, tu luyện pháp tắc cùng tu luyện thần hồn.

Hơn năm canh giờ sau, bọn họ dừng trao đổi, chuyển sang trao đổi tài nguyên tu tiên.

Vương Trường Sinh thành công trao đổi được một ít tài liệu luyện khí, trừ luyện chế một cái lò luyện đan thượng phẩm cho Vương Thanh Bách, còn có thể luyện chế cho Uông Như Yên một cây phù bút thượng phẩm, đề cao xác xuất thành công luyện chế tiên phù cùng Diệt Tiên Tiễn của nàng.

Sắc trời tối đi, bọn họ lục tục cáo từ rời khỏi.

Nửa tháng kế tiếp, ba người bọn Vương Trường Sinh thường xuyên tham gia tụ hội của Thái Ất Kim Tiên, trao đổi tâm đắc tu luyện với Thái Ất Kim Tiên khác, thuận tiện trao đổi tài nguyên tu tiên.

Côn Luân Đạo Tổ và Nam Cung Nguyệt Thước đều từng chỉ điểm Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, bọn họ ở trên tu luyện không có nghi vấn quá lớn, cũng biết hướng về phương hướng nào tiến lên, chủ yếu là kết giao Thái Ất Kim Tiên khác, thuận tiện trao đổi tài nguyên tu tiên.

Đỗ Nguyệt là lợi dụng Vạn Tuệ Tiên Phù tìm hiểu ra Luân Hồi pháp tắc, nàng trao đổi tâm đắc tu luyện chí tôn pháp tắc với Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, đều có lợi ích.



Sáng sớm một ngày này, một tòa quảng trường đá diện tích rộng lớn, nơi này bày lượng lớn bàn ngọc màu xanh, phía sau bàn ngọc màu xanh đều có người tu tiên ngồi, đám người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thu Lâm cũng ở bên trong, vị trí bọn họ tương đối gần phía trước.

Đám người Diệp Tuyền Cơ, Huyền Hư Tử, Lân Cửu vị trí lùi về phía sau, phía sau nữa là tu sĩ Kim Tiên.

Theo một đợt phạm âm vang dội cất lên, một thanh âm nam tử vang dội cất lên: “Giờ lành đã đến, cho mời Diệu Đức sư bá.”

Lời này vừa dứt, từng đợt phạm âm vang lên, truyền khắp cả tòa Vạn Phật thành, giống như Vạn Phật ngâm xướng.

Các tu sĩ nghe được phạm âm, chỉ cảm thấy tâm thần an hòa.

Một đạo phật quang bảy màu xuất hiện ở phía chân trời xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, phạm âm từng đợt, tốc độ của phật quang bảy màu rất nhanh, lóe lên một cái đã xuất hiện ở trên không quảng trường, độn quang thu liễm, hiện ra bóng người Diệu Đức đại sư.

Hắn mặc tăng bào màu vàng, hai tay chắp lại, khuôn mặt hiền lành, phật quang bao phủ toàn thân, giống như một vị cổ phật.

Thái Ất Kim Tiên bọn Vương Trường Sinh lần lượt đứng dậy, khẽ gật đầu, bày tỏ kính ý.

Tu sĩ bọn Vương Lập Hà cũng đứng dậy, trăm miệng một lời: “Bái kiến Diệu Đức đại sư (Diệu Đức sư bá).”

Bạn cần đăng nhập để bình luận