Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1672: Thanh Liên nghiệp hoả (2)

Cả toà Thanh Liên đảo đều bị sương mù nồng hậu che kín, thấy không rõ tình hình bên trong.

Vương Thanh Sơn lấy ra một tấm lệnh bài hình thoi, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái. Lệnh bài bắn ra một đạo thanh quang, nhập vào bên trong sương mù, biến mất không thấy.

Sương mù quay cuồng một trận, bay ra một cái thang màu trắng, dừng ở trước mặt Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn đi lên trên bậc thang màu trắng, bậc thang màu trắng cuốn hắn vào bên trong sương mù.

Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện bên trong một toà đảo nhỏ xanh um tươi tốt.

Trên trời cao thỉnh thoảng có tu sĩ khống chế pháp khí hoa sen bay qua, bộ dáng rất có trình tự.

“Rốt cuộc đã trở lại.”

Vương Thanh Sơn thở nhẹ ra một hơi, bay về hướng Bách linh phong.

Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn đã đến Bách linh phong, truyền cho Vương Thanh Linh một tấm truyền âm phù. Không qua bao lâu, Vương Thanh Linh bay ra, dẫn Vương Thanh Sơn bay vào Bách linh phong.

“Thất ca, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi, thế nào? Chuyến đi tu tiên giới Trung Nguyên lần này của ngươi, có thu hoạch gì không?”

Vương Thanh Linh cười hỏi. Vương gia mua một đám Sư bằng thú của Mộ Dung vương tộc. Đội tuần tra của Vương gia sử dụng Sư bằng thú tuần tra, hiệu suất được đề cao không ít.

Vương Thanh Sơn đơn giản kể lại một chút chuyện hắn trải qua oqr tu tiên giới Trung Nguyên. Biết được Vương Thanh Sơn có được Linh anh thụ và Huyết giao thụ. Đôi mắt Vương Thanh Linh sáng bừng, hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, Thất ca, có Huyết Lân thụ, Tứ ca có thể luyện chế Huyết giao đan. Nói không chừng có thể nuôi dưỡng ra mấy con giao long bậc ba.”

“Huyết giao thụ và Linh anh thụ? Thanh Sơn, ngươi làm không tồi.”

Thanh âm Uông Như Yên chợt vang lên, nàng từ trong chỗ ở của Thanh Liên đi ra.

“Cửu thẩm, ngài cũng ở đây.”

“Ta đến Bách linh phong nói chuyện với Thanh Linh. Thanh Sơn, ngươi đã lập hạ công lớn rồi.”

Uông Như Yên nhìn Vương Thanh Sơn, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Vương Thanh Sơn có lòng trung thành rất mạnh với gia tộc. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đánh sâu và Nguyên Anh kỳ, Vương Thanh Sơn hỗ trợ Tam nguyên định linh hương, giúp Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thành công đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ. Hiện tại lại đem về được Huyết giao thụ và Linh anh thụ.

“Cửu thẩm khen sai rồi, đây là việc chất nhi nên làm. Nhưng lúc đó có ba Kim Đan tu sĩ khác cũng ở đó, bọn họ biết ta lấy đi Linh anh thụ và huyết giao thụ. Nếu để lộ tin tức ra ngoài, chỉ sợ sẽ phiền toái.”

Uông Như Yên không cho là đúng, cười nói: “Không soa, binh đến tướng chặn, nước đến núi ngăn. Ngươi làm không tồi, không nhất thiết cùng người khác tử chiến. Có thể không động thủ thì không cần động thủ. Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Vất vả rồi. Ngươi nên bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ đi, không cần tiếp tục chạy loạn.”

Vương gia thiếu Nguyên Anh tu sĩ, Vương Thanh Sơn là tu sĩ Kim Đan có tiềm lực nhất của Vương gia. Nếu hắn có thể kết anh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể yên tâm xuất môn.

Vương Thanh Sơn gật đầu nói: “Lần này chất nhi trở về, cũng có dự tính bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ.”

Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Vương Thanh Sơn giao Huyết giao thụ là Linh anh thụ cho Uông Như Yên, sau đó rời khỏi Bách Linh phong.

Hắn chạy một chuyến đến Tàng kinh các của gia tộc, phục chế mấy cuốn điển tịch.

Trở lại chỗ ở, Vương Thanh Sơn lấy ra Thanh Liên kiếm và Thanh Liên đăng.

Hắn cũng không nói với những người khác sự tồn tại của hai kiện pháp bảo này. Cũng không phải hắn không tin tưởng Vương Thanh Linh, đây là cơ duyên của hắn, hắn không cần đi khắp nơi nói với người khác.

Hắn rót pháp lực vào Thanh Liên đăng, bấc đèn của hoa sen màu xanh tự động xuất hiện một đoàn hoả diễm màu xanh. Màu sắc bên ngoài hoả diễm tương đối nhạt, đậm hơn vào bên trong.

Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, điên cuồng rót pháp lực vào Thanh Liên đăng. Thanh Liên đăng hào quang đại thịng, hoả diễm đại trướng. Chợt hoá thành một đoá hoa sen màu xanh, màu xanh hoa sen chậm rãi nở rộ, hoá thành một đoá sen xanh. Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.

“Thanh Liên nghiệp hoả, không nghĩ tới có thể có được một luồng Thanh Liên nghiệp hoả.”

Vương Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt như lửa nóng.

Thanh Liên là một món linh bảo, nhưng trân quý nhất là luồng Thanh Liên nghiệp hoả bên trong Thanh Liên đăng.

Thanh Liên nghiệp hoả, thiêu đốt vạn vật, là khắc tinh của đại bộ phận yêu ma quỷ quái. Đương nhiên, trước mắt chỉ là một luồng Thanh Liên nghiệp hoả. Thanh Liên đăng chính là dùng để nuôi dưỡng Thanh Liên nghiệp hoả. Nhắm chừng là vì bố trí phong ấn, phòng ngừa ma vật chạy trốn nên mới đem một luồng Thanh Liên nghiệp hoả bỏ vào trong Thanh Liên đăng. Lại không nghĩ tới tiện nghi cho Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn chuẩn bị luyện hoá luồng Thanh Liên nghiệp hoả này. Chậm rãi đào tạo, có thể trở thành một quân bài chưa lật.

Vương gia có pháp môn luyện chế dị hoả. Vương Thanh Sơn lấy ra một tấm ngọc giản, dán lên mi tâm, xâm nhập thần thức vào trong.

Một lát sau, Vương Thanh Sơn thu hồi ngọc giản. Đánh một đạo pháp quyết lên Thanh Liên nghiệp hoả. Lại há mồm phun ra một cỗ đan hoả màu xanh, bao vây Thanh Liên nghiệp hoả.

Oành đùng đùng!

Thanh Liên nghiệp hoả chợt hoá thành một con thanh điểu màu xanh, bay ra bên ngoài.

Vương Thanh Sơn đánh một đạo pháp quyết lên trên thân Thanh Liên kiếm, một mảng lớn kiếm khí lợi hại thổi quét ra, bổ lên trên người loan điểu màu xanh.

Oành đùng đùng!

Loan điểu thanh sắc bị chém vỡ nát, hoá thành mảng lớn hoả diễm màu xanh.

Vương Thanh Sơn há mồm phun ra một cỗ đan hoả màu xanh, bao vây lấy đoàn hoả diễm màu xanh lớn bằng trứng chim.

Những hoả diễm màu xanh khác cũng tụ tập đến một chỗ, Thanh Liên kiếm không ngừng thả ra một mảng lớn kiếm khí màu xanh, chém hoả diễm màu xanh thành từng khối nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận