Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3150: Việc vui liên tục chạy tới Cửu Long đảo (1)

Nửa năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẻ mặt mỏi mệt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, bên người bày lượng lớn tài liệu luyện khí.

Một vật thể hình người linh quang lấp lánh lơ lửng ở trước người hắn, có thể rõ ràng nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, xương khớp, kinh mạch vân vân của vật thể hình người.

Bình thường mà nói, tu sĩ Luyện Hư mới có thể luyện chế phân thân, chủ yếu là thần hồn tu sĩ Hóa Thần không đủ mạnh, thần hồn phân ra quá yếu, phân thân không thể tự chủ hoạt động, phân ra thần hồn quá mạnh, bản thể sẽ bị thương nặng.

Cũng may Vương Trường Sinh có Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng, nhiều năm trước kia, hắn đã phân ra một luồng phân hồn, gửi ở Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng, phân hồn đã rất cường đại rồi, bây giờ luyện chế phân thân, vừa lúc dùng tới.

Vương Trường Sinh lấy ra Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng, rót pháp lực vào, bấc đèn nhất thời bừng sáng, một quầng sáng to bằng quả trứng gà bay ra, chính là phân hồn Thất Tinh Dưỡng Hồn Đăng bồi dưỡng nhiều năm.

“Đi.”

Theo Vương Trường Sinh quát khẽ một tiếng, quầng sáng bay về phía thân thể hình người.

Thân thể hình người sáng lên linh quang lóa mắt, mở miệng, quầng sáng nhập vào trong miệng thân thể hình người biến mất.

“Lên.”

Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, bề mặt thân thể hình người sáng lên vô số phù văn huyền ảo, tứ chi chợt bắt đầu hành động, linh quang lóe lên, một thanh niên trần truồng xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh.

Thanh niên thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, góc cạnh rõ ràng.

Lấy Thất Thải Lưu Ly Thạch làm xương, lấy hạt sen Cửu Diệp Huyết Liên làm thân, lấy hột Huyết Lân Quả làm tim, một phân thân cứ như vậy luyện chế ra.

Khác với hóa thân là, phân thân luyện chế ra chỉ là Luyện Khí kỳ, có thể tu luyện công pháp, có ý thức tự chủ hơn nữa có thể tự do hoạt động, không giống hóa thân, cần Vương Trường Sinh hạ lệnh mới có thể hoạt động.

“Về sau, ngươi tên là Vương Hướng Vinh đi!”

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng nói, hướng vinh, lấy từ vui sướng hướng vinh, hắn hy vọng gia tộc vui sướng hướng vinh.

Vương Hướng Vinh gật gật đầu, ngầm thừa nhận.

Trên tay hắn tạm thời cũng chưa có công pháp thích hợp, trước hết để Vương Hướng Vinh tu luyện 《 Vân Vũ Quyết 》, ngày sau có công pháp tốt, có thể sửa tu.

Một lá bùa truyền âm bay vào, Vương Trường Sinh chộp lấy bùa truyền âm, năm ngón tay khép lại, bùa truyền âm tự bốc cháy, tiếng Uông Như Yên chợt vang lên: “Phu quân, Thanh Phong đã về, ừm, hắn còn dẫn theo một nữ tu sĩ trở về.”

Vương Trường Sinh thu hồi tài liệu trên mặt đất, đi ra ngoài.

Tới bên ngoài, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên ngồi ở trong đình đá, trên mặt nàng đầy sự vui mừng.

Vương Thanh Thành và Tôn Nguyệt Kiều mặt đầy ý cười, Vương Thanh Phong đứng ở một bên, dắt một thiếu nữ váy trắng dáng người thướt tha.

Thiếu nữ váy trắng nhíu mày, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Ồ, là ngươi.”

Vương Trường Sinh khẽ ồ một tiếng, hắn nhận ra nữ tử này, mấy năm trước, bọn họ trên đường quay về tổng đàn Trấn Hải cung, Lân Quy đột nhiên trùng kích bậc năm, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hộ pháp cho Lân Quy, trong lúc đó đưa tới bộ phận tu sĩ, trong đó có thiếu nữ váy trắng trước mắt.

“Cho nên nói không phải người một nhà không vào cửa một nhà, đây là duyên phận.”

Uông Như Yên cười mỉm nói. Vương Thanh Phong ra ngoài rèn luyện, đưa về một vị nữ tu sĩ, Uông Như Yên rất vui vẻ.

“Cha, nàng tên Đổng Tuyết Ly, con thích nàng ấy, con muốn cưới nàng ấy.”

Vương Thanh Phong chỉ vào Đổng Tuyết Ly nói, ánh mắt kiên định.

Ở chung vài năm, hắn sinh hảo cảm đối với Đổng Tuyết Ly, đã thích, vậy lớn mật tỏ tình.

Đổng Tuyết Ly ửng đỏ má, Vương Thanh Phong không có lòng dạ vòng vo gì, nói một là một hai là hai, trực tiếp thẳng tuột.

“Thanh Phong, người ta đáp ứng con chưa? Con đã nói lời này?”

Uông Như Yên cười nói.

“Mẹ, con thích nàng, nàng cũng thích con, đó không phải là đáp ứng gả cho con sao?”

Vương Thanh Phong nghiêm túc nói, hắn nhìn về phía Đổng Tuyết Ly, hỏi: “Tuyết Ly, nàng đồng ý làm đạo lữ của ta không?”

“Đổng tiểu hữu, ngươi nếu không thích Thanh Phong, vậy cứ việc nói thẳng, chúng ta sẽ không ép buộc.”

Vương Trường Sinh ôn hòa nói.

“Trấn Hải cung có nhiều nữ đệ tử ưu tú như vậy, lục đệ không vừa mắt một ai cả, ra ngoài rèn luyện, dẫn Đổng tiên tử về, Đổng tiên tử khẳng định đặc biệt ưu tú, nếu không lục đệ cũng sẽ không đưa Đổng tiên tử trở về.”

Vương Thanh Thành nói một đoạn lời tâng bốc.

“Đúng vậy! Rất nhiều bạn thân khuê phòng của ta đều thích lục đệ, lục đệ đều không đặt vào mắt.”

Tôn Nguyệt Kiều giọng điệu thân thiện.

Phu xướng phụ tùy, bọn họ chủ yếu là muốn nói cho Đổng Tuyết Ly, Vương Thanh Phong đối với nàng rất đặc biệt.

“Không có, ta rất bình thường, không tốt như mọi người nói.”

Đổng Tuyết Ly lắc đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Thanh Thành và Tôn Nguyệt Kiều đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, khó trách Vương Thanh Phong thích Đổng Tuyết Ly, hai người đều tích cực như vậy.

“Chờ chúng ta dọn đi Cửu Long đảo, ta sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho các con. Đổng tiểu hữu, trong nhà ngươi còn có những người thân nào? Ta phái Thanh Thành đi mời.”

Vương Trường Sinh giọng ôn hòa hỏi.

Vẻ mặt Đổng Tuyết Ly ảm đạm xuống, lắc đầu nói: “Bọn họ đều đã chết, ta không còn người thân nữa.”

“Đã mất? Bị ai hại?”

Vương Trường Sinh nhíu mày hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận