Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1588: Phụ thân đại pháp (1)

“Dựa theo bản đồ, truyền thừa của Ngũ Long cung chính là ở phía trước.”

Hồ Bưu có chút hưng phấn nói. Truyền thừa của môn phái một thời đại thịnh có tới hơn mười Nguyên Anh tu sĩ. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể làm người ta động tâm.

Nghe xong lời này, ánh mắt của không ít người trở nên nóng rực.

Vương Hữu Vi nhíu mày, lên tiếng: “Nơi này có yêu thú bậc ba, truyền thừa của Ngũ Long cung vẫn chưa bị phát hiện, chỉ sợ là do có yêu thú bậc ba thủ hộ. Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”

Vương gia phái hơn hai mươi Trúc cơ tu sĩ tiến vào bí cảnh, mang theo không ít bảo vật. Trước mắt chỉ tụ hội được chín Trúc cơ tu sĩ, đã chết bốn người. Còn bảy tộc nhân chưa rõ sống chết.

Đương nhiên, khả năng những tộc nhân khác đã chạy đến chỗ hội họp. Nếu không đụng phải yêu cầm bậc ba, Vương Hữu Vi cũng sẽ không gặp được đám người Âu Dương Minh Nguyệt.

“Chúng ta có nhiều người như vậy. Phù bảo, phù triện bậc ba, tạp cũng có thể tạp chết nó. Vẫn là nên nhanh một chút động thủ tầm bảo đi! Bí cảnh lúc nào cũng có thể đóng lại.”

Lục Kính Như thúc giục nói. Bọn họ tiến vào bí cảnh đã hơn nửa tháng, không thể tiếp tục kéo dài thời gian. Nếu trên đường phá giải cấm chế phát sinh sự cố, đột nhiên bị truyền tống ra ngoài, vậy thì thiệt lớn rồi. Loại tình huống này cũng không phải là chưa từng gặp.

“Đến cũng đã đến rồi, không cần nóng vội. Vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.”

Âu Dương Minh Nguyệt thả ra một phi ưng khôi lỗi thú, bay vào bên trong sơn cốc, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Bọn họ thả thần thức ra, thần thức còn chưa xâm nhập vào bên trong sơn cốc đã bị một cổ lực lượng thần bí ngăn chặn. Không thể tra xét tình huống bên trong.

Hồ Bưu lấy ra một cái hồ lô màu đen lớn bằng bàn tay, bấm niệm pháp quyết. Hình thể của hồ lô màu đen đột nhiên tăng vọt, cuồng phong gào thét. Một cỗ hấp lực mạnh mẽ xuất hiện giữa không gian trống rỗng, hút đi sương mù màu đen ở trong sơn cốc.

Hai viên hầu khôi lỗi thú đi ở phía trước, đám người Vương Hữu Vi đều tự cấp cho mình một lớp phòng ngự, đi theo phía sau khôi lỗi thú.

Sơn cốc uốn lượn, hai sườn vách đá mọc đầy mạn đằng màu xanh.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, bọn họ đã đi tới cuối sơn cốc. Một toà thác nước cao mấy trăm trượng đổ từ trên cao xuống, dậy lên vô số bọt nước.

Phía dưới thác nước là một thuỷ đàm màu đen rộng khoản một mẫu. Năm đoá hoa sen đen phiêu phù ở trên mặt nước, tản mát ra một trận mùi hương nồng đậm.

“Huyền u liên, nhìn năm tuổi, cũng phải hơn ngàn năm!”

Trong mắt Hồ Bưu xen lẫn ngạc nhiên và vui mừng, mắt tràn lửa nóng nói.

Vương Hiển Phân thả ra hai con phi ưng khôi lỗi thú, đánh về phía đàm thuỷ.

Ngay tại thời điểm phi ưng khôi lỗi thú tới gần đàm thuỷ mười trượng, đàm thuỷ chợt sôi trào hẳn lên, bay lên vô số cánh hoa.

Oành đùng đùng!

Hai con phi ưng khôi lỗi thú bị vô số cành hoa đánh tứ phân ngũ liệt, biến thành một đống phế thải.

Ngay sau đó, đàm thuỷ chợt vỡ ra. Một con giao long màu đen hơn mười trượng từ trong đàm thuỷ bay ra. Giao long màu đen có lân giáp dày đặc. Đôi mắt thật lớn nhìn chằm chằm đám người Vương Hữu Vi.

“Không tốt, là giao long bậc ba!”

Sắc mặt Vương Hữu Vi trở nên rất khó coi. Hắn vừa mới tránh thoát được đuổi giết của yêu cầm bậc ba. Hiện tại lại đụng phải một con giao long bậc ba.

Đây là nói đến những yêu thú khác, nhưng đây lại là giao long bậc ba. Nhục thân của giao long cường hãn, đừng nói là phù triện bậc ba, pháp bảo sơ hình cũng không thể gây thương tổn đến giao long.

Giao long màu đen xoay tròn một vòng trên trời cao, đánh về phía đám người Vương Hữu Vi.

Nhìn thấy một con giao long bậc ba đánh tới, trên mặt mọi người không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc sợ hãi. Bọn họ hoặc lấy ra phù triện bậc ba, hoặc lấy ra pháp khí công kích giao long bậc ba.

Tu sĩ Kim Đao môn rút ra trường đao, bổ về hướng hư không. Đao khí đủ mọi màu sắc bay ra, nháy mắt kết hợp làm một thể. Hoá thành một đạo đao mang thất sắc dài hơn trăm trượng. Lấy khí thế huỷ thiên diệt địa bổ về phía giao long màu đen.

Vương gia tu sĩ đều lấy ra khôi lỗi thú bậc hai, phòng thích pháp thuật công kích giao long màu đen. Phong nhận màu xanh, hoả nhận màu đỏ, tảng đá màu vàng, hồ quang màu bạc, tiễn thỉ màu vàng,…đủ loại màu sắc pháp thuật đánh về phía đối diện.

Tu sĩ Lục gia lấy ra phi kiếm, hoá thành một thanh phi kiếm bảy sắc cao hơn ba mươi trượng. Dẫn theo một cỗ linh áp kinh người bổ về phía giao long màu đen.

Tu sĩ Tán Tu Minh có thủ đoạn khác nhau. Có người lấy ra pháp khí, có người thi triển pháp thuật, thậm chí có người lui về phía sau.

Không ngừng công kích dày đặc đánh lên người giao long màu đen, tiếng gầm rú vang lên không ngừng. Một mảng lớn linh quang che kín thân thể giao long.

Vang lên tiếng rồng ngâm phẫn nộ, giao long màu đen từ bên trong linh quang bay ra. Rớt mất vài vảy, nhưng cũng không bị thương gì quá lớn.

Giao long bậc ba mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ ý thức được căn bản không phải là đối thủ của giao long bậc ba.

“Không ổn, chạy mau.”

Không biết là ai dẫn đầu, chúng tu sĩ đều dọc theo đường cũ chạy. Nếu là yêu thú bậc ba khác, cho dù bất tử, bản thân cũng sẽ bị trọng thương. Nhưng mà giao long bậc ba thật sự quá cường hãn.

Đúng lúc này, Lữ Thiên Thiên hét lớn một tiếng: “Đều đứng lại hết cho ta. Chỉ một con giao long bậc ba đã doạ các ngươi thành như vậy sao?”

Tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt của nàng lập tức vặn vẹo. Thanh quang chợt loé, nàng biến thành một mỹ phụ trung niên với vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Ngũ quan rất khác trước kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận