Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4510: Vương Như Ý gặp nạn (2)

Sáu tu sĩ Luyện Hư đột kích, Vương Thanh Bạch giết chết năm vị Luyện Hư, tổn thất cũng không nhỏ, Vương Miên Miên, Đào Hạo cùng hơn ba mươi vị tu sĩ Hóa Thần bị hại.

“Thanh Bạch, ngươi không sao chứ?”

Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Kiều từ nơi xa bay tới, đáp ở trước mặt Vương Thanh Bạch.

“Ta không sao, nhưng đã thương vong không ít tộc nhân.”

Vương Thanh Bạch sắc mặt âm trầm.

Kẻ địch dùng lôi châu đặc chế nào đó, lại vận dụng cả bộ thông thiên linh bảo phá trận, còn khiến truyền tống trận tạm thời mất đi hiệu lực, tộc nhân không thể truyền tống rời khỏi, tổn thất mới sẽ lớn như vậy.

“Không phải có truyền tống trận sao? Tổn thất sao lớn như vậy.”

Vương Thanh Thành nhíu mày hỏi, vẻ mặt hoang mang.

“Bọn họ vận dụng bí phù, khiến truyền tống trận mất đi hiệu lực, ta sưu hồn đối với một tu sĩ Luyện Hư, Ngân Sa nhất tộc muốn đánh bị thương nặng Vương gia chúng ta, mượn việc này lập uy.”

Vương Thanh Bạch nhíu mày nói, Ngân Sa nhất tộc muốn lấy Vương gia lập uy, lúc này mới vận dụng bí phù cùng lôi châu đặc chế, nếu không Vương gia tổn thất sẽ không lớn như vậy.

“Lấy Vương gia chúng ta lập uy?”

Tôn Nguyệt Kiều nhíu mày nói, cái này cũng không phải là chuyện gì tốt, nàng nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, Như Ý đâu? Như Ý không có việc gì chứ?”

Vương Như Ý cũng ở Tử Bạng đảo, Tử Bạng đảo bố trí truyền tống trận, có thể truyền tống đến Tuyết Bạng đảo hoặc hậu phương, nhưng kẻ địch vận dụng bí phù khiến truyền tống trận mất hiệu lực, Vương Như Ý chưa thể truyền tống rời khỏi.

Bí phù làm truyền tống trận mất đi hiệu lực rất quý giá, Ngân Sa nhất tộc vì đối phó Vương gia, cũng đã bỏ đủ vốn gốc.

Người sợ nổi tiếng heo sợ béo, danh tiếng Vương gia càng lớn, một khi hải vực xảy ra xung đột chủng tộc, dị tộc khẳng định muốn lấy Vương gia khai đao lập uy.

“Nàng ấy thi triển độn thuật chạy trốn, chúng ta mau đi tìm nàng ấy, nàng ấy tuyệt đối không thể có việc gì.”

Vẻ mặt Vương Thanh Bạch đầy sốt ruột.

Vương Như Ý hướng hắn thỉnh giáo giao long trưởng thành, vậy mới ở lại Tử Bạng đảo, nếu là Vương Như Ý xảy ra chuyện bất ngờ, Vương Thanh Bạch không biết ăn nói với Vương Trường Sinh như thế nào.

“Yên tâm đi! Trên người Như Ý có hộ thể linh phù, cha đã dám để nó tham chiến, hẳn là cho con bé phù triện bậc bảy, không có nguy hiểm quá lớn, chúng ta lập tức đi tìm nó đi! Nguyệt Kiều, nàng đi thông báo người khác, phái thêm nhân thủ tìm kiếm Như Ý.”

Vương Thanh Thành đề nghị.

Tôn Nguyệt Kiều đáp ứng, ba người bọn họ phân công nhau hành động.

...

Một mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ, một đạo độn quang màu đỏ lướt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh.

“Chạy đi đâu, nha đầu thối, để mạng lại.”

Một giọng nam tử lạnh như băng vang lên, vang vọng thiên địa.

Vừa dứt lời, mặt biển kịch liệt cuồn cuộn, nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời cao mấy trăm trượng, bổ về phía độn quang màu đỏ.

Độn quang màu đỏ bay ngược đi, nện thật mạnh ở trên một hòn đảo hoang.

Độn quang thu liễm, hiện ra bóng người Vương Như Ý, nàng sắc mặt tái nhợt, trên người bao phủ một màn hào quang ánh sáng màu đỏ lưu chuyển không ngừng, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi.

Nàng ở Tử Bạng đảo thỉnh giáo Vương Thanh Bạch giao long trưởng thành, không ngờ kẻ địch mạnh giết tới cửa, nàng vốn muốn lợi dụng truyền tống trận truyền tống rời khỏi, không ngờ truyền tống trận mất đi hiệu lực.

Ba người bọn Vương Thanh Bạch ngăn cản tu sĩ Luyện Hư, tranh thủ cho bọn họ thời gian chạy trốn, một dị tộc Luyện Hư sơ kỳ ra tay đối phó tu sĩ Hóa Thần của Vương gia, mấy chục tộc nhân bị hại. Vương Như Ý có hộ thể linh phù, tránh thoát một kiếp, cũng bị dị tộc Luyện Hư nhằm vào.

Mặt biển kịch liệt cuồn cuộn, nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời, một ông lão áo bào lam dáng người béo lùn, mặt tròn mắt nhỏ đứng ở trên sóng lớn ngập trời, mặt đầy sát khí.

Lão mặt xám mày tro, ngoài thân máu tươi đầm đìa.

Vương Như Ý vận dụng phù triện bậc bảy, làm hại lão dùng mất Thế Kiếp Phù.

Vương Như Ý có hộ thể linh phù, còn có phù triện bậc bảy, khẳng định là con cháu trung tâm Vương gia, bắt được Vương Như Ý, tuyệt đối là một công lớn.

Nhìn thấy ông lão áo bào lam, sắc mặt Vương Như Ý hoảng hốt, ngoài thân nở rộ linh quang, hướng về nơi xa bay đi.

Nàng bay ra mấy chục dặm, hoàn cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, mặt đất trào ra lượng lớn sương mù màu trắng, che kín bóng người của nàng.

“Trận pháp!”

Sắc mặt Vương Như Ý căng thẳng, kẻ địch sao có thể ở chỗ này bố trí trận pháp? Chẳng lẽ kẻ địch biết trước, biết nàng sẽ chạy trốn về nơi này, vậy cũng quá lợi hại rồi nhỉ!

Ông lão áo bào lam hơi sửng sốt, lão tận mắt thấy Vương Như Ý đột nhiên biến mất không thấy nữa.

“Lão phu Doãn Miểu, không biết vị đạo hữu nào ở đây? Mời đạo hữu xem ở trên mặt mũi Ngân Sa nhất tộc, giao người này cho lão phu.”

Ông lão áo bào lam nghĩ tới cái gì, khách khí nói.

Nơi này vẫn là địa bàn của Ngân Sa nhất tộc, quá nửa có tu sĩ cấp cao định cư ở đây, Vương Như Ý là lầm xông vào trận pháp.

Nếu là tu sĩ Nhân tộc tiếp ứng Vương Như Ý, đã sớm xuất hiện.

Vương Như Ý nghe được lời này, sắc mặt căng thẳng, đã làm tốt chuẩn bị tự sát, nàng chết cũng sẽ không rơi vào trên tay dị tộc, nếu là bị kẻ địch biết thân phận của nàng, khẳng định sẽ dùng để áp chế Vương Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận