Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5795: Bạch Nguyệt, Dương Sóc (1)

“Tiên Khôi Phù!”

Sắc mặt Vương Xuyên Minh trầm xuống, hắn vội vàng nói: “Lập tức liên hệ Tú Khôn, hỏi tung tích Bạch Ngữ Yên.”

Xem ra Bạch Thanh Thư là phát hiện có người theo dõi hắn, bọn họ theo dõi là Tiên Khôi Phù huyễn hóa ra, bản thể rất có thể đã rời khỏi phường thị, cũng may hắn phái Vương Tú Khôn theo dõi Bạch Ngữ Yên.

Vương Mạnh Sơn lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra hào quang màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, hỏi: “Tú Khôn, ngươi còn theo dõi Bạch Ngữ Yên?”

“Vẫn theo dõi nàng ấy, nàng ấy hôm nay tiến vào Ngọc Phù các, đến nay cũng chưa từng rời khỏi.” Vương Tú Khôn nói.

“Đáng chết, lại là Tiên Khôi Phù, hừ, may mắn ta cờ cao hơn một nước, bằng vào hai tấm Tiên Khôi Phù đã muốn cắt đuôi ta? Không có cửa đâu.”

Vương Xuyên Minh cười lạnh nói, lật bàn tay phải, một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang vàng óng xuất hiện trên tay.

Bạch Ngữ Yên mở cửa hàng làm ăn, có đôi khi khách không đủ Tiên Nguyên Thạch, lấy đồ gán nợ.

Hắn giả trang tán tu, mua tiên phù từ Bạch Ngữ Yên, lấy một cây bút phù cầm đồ, bút phù là hạ phẩm tiên khí, luyện vào tử thạch của Tinh Thần Tử Mẫu Thạch, Kim Thần Kính này trên tay hắn luyện vào mẫu thạch. Màn đêm buông xuống, ở trong phạm vi nhất định, có thể cảm ứng được vị trí của đối phương.

Tinh Thần Tử Mẫu Thạch là vật chỉ Hỗn Độn đại lục có, xuất hiện thành đôi, Vương Thanh Phong ngẫu nhiên đổi được, loại tài liệu này rất thích hợp truy tung kẻ địch, vận chuyển về Thanh Liên đảo, tiên khí sư luyện chế thành tiên khí, giao cho Ám đường sử dụng.

Hắn cũng không biết Bạch Thanh Thư cùng Bạch Ngữ Yên rời khỏi bao lâu, chỉ cần Kim Thần Kính có phản ứng, liền có thể tập trung đại khái vị trí của kẻ địch.

“Lập tức đưa tin Thôi Dao, thỉnh cầu tiếp viện, ta không tin bọn hắn có thể bay mất.” Vương Xuyên Minh phân phó, vẻ mặt đầy sự tàn nhẫn.

Theo dõi mười mấy vạn năm, bị mục tiêu chạy mất, mất mặt cũng không có gì, cơ hội lập công không còn nữa.

Vương Mạnh Sơn đáp ứng, lập tức dùng Truyền Tiên Kính liên hệ Thôi Dao, thỉnh cầu chi viện.



Ba ngày thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Ly Hỏa phường thị, màn đêm buông xuống, trên đường dòng người như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bước chậm ở trên đường rộng rãi sạch sẽ, đi một chút nhìn một chút.

Bọn họ tới Ly Hỏa phường thị đã vài ngày, quen biết không ít tiên khí sư, trao đổi được một ít tài liệu luyện khí, tinh hạch hỗn độn thú có màu là đồng tiền mạnh, có thể trao đổi tài liệu quý hiếm.

Sau thời gian một chén trà, bọn họ xuất hiện ở một tòa quảng trường đá rộng lớn, nơi này có không ít sạp nhỏ, trên quầy hàng đủ loại đồ vật, phần lớn là mặt hàng bình thường, thậm chí có hàng giả kém chất lượng, nhãn lực không đủ dễ nhìn nhầm.

Bọn họ vừa đi vừa nhìn, nhìn thấy không ít thứ cổ quái, nhưng tác dụng không lớn, cũng chưa ra tay mua.

Non nửa khắc sau, Vương Trường Sinh dừng ở trước một sạp nhỏ, chủ sạp là một ông lão áo bào xanh để râu dê, mặt vuông mắt nhỏ, có tu vi Chân Tiên trung kỳ.

Trên quầy hàng có khoáng thạch, linh mộc, da thú, tiên dược vân vân, Vương Trường Sinh ngồi xổm xuống, cầm lấy một khối vật thể màu đen to bằng cối xay, xúc cảm lạnh lẽo, cầm vào trong tay nặng trịch.

“Đạo hữu, đây là vật gì?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Tiên khí bán thành phẩm, đạo hữu nếu có hứng thú, năm mươi khối Tiên Nguyên Thạch.”

Ông lão áo bào xanh mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn.

Vương Trường Sinh cũng không trả giá, thanh toán năm mươi khối Tiên Nguyên Thạch, thu hồi vật này. Năm mươi khối Tiên Nguyên Thạch với hắn mà nói là rất nhỏ, cho dù hoàn nguyên ra tài liệu bình thường, tổn thất của hắn cũng không lớn.

Bọn họ ở quảng trường đi dạo một vòng, Uông Như Yên mua một ít tài liệu luyện chế tiên phù bậc một, rời khỏi quảng trường, tới một con đường yên tĩnh, nơi này là khu dân cư, người đi đường tương đối ít.

Một lát sau, bọn họ tới cửa một tòa trang viên yên tĩnh, hai con sư tử đá rất sống động đặt ở cửa.

Uông Như Yên phát ra một tấm bùa truyền âm, bọn họ lẳng lặng chờ đợi.

“Hai vị chính là Thanh Liên tiên lữ nhỉ? Nghe danh không bằng gặp mặt.”

Một giọng nữ tử dịu dàng vang lên.

Một làn gió thơm thổi qua, một thiếu phụ váy trắng dáng người yểu điệu đi tới, xem ngoại hình của nàng, hiển nhiên là tu sĩ Tuyết Tinh tộc. Một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô đứng ở bên cạnh thiếu phụ váy trắng, yêu khí ngút trời, hai người đều là tu sĩ Chân Tiên.

“Các hạ là?”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói, ở trong ấn tượng của hắn, chưa từng gặp đối phương, ngay cả tranh cũng chưa từng thấy.

“Thiếp thân Bạch Nguyệt, ngày xưa ra ngoài du lịch, mười mấy vạn năm chưa trở lại, Vương đạo hữu không biết cũng rất bình thường. Nhưng thiếp thân nghe nói sự tích hai vị đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thiếu phụ váy trắng nghiêng người thi lễ, mỉm cười nói.

Lúc này, cửa trang viên mở ra, Trần Hinh đi ra.

“Bạch phu nhân, ngươi cũng đến rồi, Vương đạo hữu, các ngươi cùng nhau vào đi!”

Trần Hinh làm một cái động tác mời, mời bọn họ đi vào.

Xuyên qua một hành lang thật dài cùng hai tòa tiểu viện cổng vòm, tới một tòa tiểu viện yên tĩnh, Thẩm Lập Minh chờ hơn hai mươi vị tu sĩ Chân Tiên ngồi ở trong đình đá, thưởng thức trà nói chuyện phiếm.

“Vị này chính là Vương đạo hữu à? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Một đại hán áo vàng mặt đầy râu quai nón đứng dậy, nhếch miệng cười, mở miệng chào hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận