Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2181: Mới tới Tây Mạc (1)

Nơi cực tây của Đông Ly giới, cát vàng đầy trời, liếc qua nhìn không thấy điểm cuối, thảm thực vật thưa thớt, mưa ít ỏi, thỉnh thoảng còn có thể bùng nổ bão cát, điều kiện ác liệt, nơi thích hợp nhân loại ở lại không nhiều. Kim Nguyệt hồ là một trong các ốc đảo sa mạc số lượng không nhiều có thể cho nhân loại ở lại của Tây Mạc.

Kim Nguyệt hồ phạm vi mười vạn dặm, cỏ nước tốt tươi, ở bờ Kim Nguyệt hồ có một tòa thành lớn nguy nga hùng vĩ, trên cổng thành treo một tấm biển màu vàng, bên trên viết ba chữ to “Kim Nguyệt thành”, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tấm biển màu vàng chiếu rọi ra từng đợt hào quang màu vàng kim chói mắt.

Kim Nguyệt thành dài năm trăm dặm, rộng hai trăm dặm, tường thành cao trăm trượng, nơi này là đại bản doanh tu tiên đại tộc Kim gia, trăm vạn phàm nhân và mấy ngàn tu sĩ sinh tồn ở đây.

Kim gia truyền thừa hơn một ngàn năm, tổ tiên là đệ tử tục gia của Vạn Phật tự.

Trung ương Kim Nguyệt thành là một pho tượng Phật màu vàng mặt mũi hiền lành, tượng Phật cao hơn ba mươi trượng, hai tay chắp lại, trước người có một đỉnh lô màu vàng cao hơn mười trượng, bên trong cắm đầy đàn hương đã châm lửa.

Trăm vạn người phàm tụ tập ở quanh tượng Phật, bọn họ quỳ lạy tượng Phật màu vàng, trong miệng niệm “Phật tổ phù hộ”, “Phật tổ từ bi” vân vân, vẻ mặt mỗi người đều thành khẩn vô cùng.

Hơn một ngàn người tu tiên tụ tập ở trên tường thành, bọn họ vẻ mặt khẩn trương, vây quanh một ông lão áo bào vàng tóc bạc mặt hồng hào, dáng người gầy gò. Ông lão áo bào vàng hai mắt sáng ngời có thần, trong cái giơ tay nhấc chân hiển lộ hết khí tức của thượng vị giả.

Ông lão áo bào vàng là tộc trưởng Kim gia Kim Đức Thành, Kết Đan tầng bảy.

Lão nhíu mày, nhìn về phía một nam nhân trung niên bên cạnh ngũ quan có chút tương tự với lão, hỏi: “Hạo Nhi, bọn Sanh Nhi cũng mất tích hơn một tháng rồi, còn chưa có tin tức sao?”

“Tổ phụ, trước mắt còn chưa có tin tức của bọn Sanh Nhi, nàng mang theo trấn tộc chi bảo Khóa Sa Toa của bản tộc, hẳn là có thể chạy ra báo tin, chờ cao tăng Vạn Phật tự chạy tới, vậy không có việc gì nữa.”

Nam nhân trung niên cung kính trả lời, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.

“Cũng không biết ai trêu chọc con Bích Nhãn Sa Sài Thú cấp bốn kia, nó thế mà dẫn lượng lớn Bích Nhãn Sa Sài Thú vây công nhiều ốc đảo, Triệu gia, Tôn gia, Lý gia lần lượt bị diệt, hy vọng hộ tộc đại trận có thể ngăn được chúng nó, chỉ cần có thể thủ đến lúc cao tăng Vạn Phật tự chạy tới, vậy không có việc gì nữa.”

Kim Đức Thành thở dài nói, vẻ mặt đầy u sầu.

Nơi xa cát vàng đầy trời, một sa mạc màu vàng thật lớn bao phủ phạm vi ngàn dặm, mặt ngoài sa mạc màu vàng mơ hồ có thể thấy được phù văn màu vàng to bằng hạt gạo, phù văn màu vàng lóe lên không ngừng.

Ầm ầm ầm!

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt ngoài sa mạc màu vàng có thêm một cái hố to bằng nắm tay, phù văn màu vàng mặt ngoài sa mạc màu vàng ảm đạm xuống.

“Không ổn, hộ tộc đại trận sắp ngăn không được rồi, mọi người cùng nhau làm phép, chết cũng cần ngăn lại Sa Sài, không thể để chúng nó xông vào Kim Nguyệt thành.”

* sài: sói lửa, chó sói lửa hoặc chó hoang châu Á

Kim Đức Thành biến sắc hẳn, lớn tiếng phân phó.

Hắn lật bàn tay, hào quang màu vàng lóe lên, ba cây cờ lệnh hào quang màu vàng lấp lánh xuất hiện trên tay, trên mặt cờ của cờ lệnh màu vàng trải rộng phù văn màu vàng huyền ảo, tản mát ra một đợt dao động của thổ linh khí tinh thuần.

“Nhanh.”

Kim Đức Thành quát to một tiếng, bắt pháp quyết, mặt cờ ba cây cờ lệnh màu vàng rực sáng, hóa thành ba đạo hào quang màu vàng, nhập vào bên trong sa mạc màu vàng.

Cái hố mặt ngoài sa mạc màu vàng nhanh chóng khép lại, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Một chuỗi tiếng nước mưa đánh vào lá chuối vang lên trầm đục, sa mạc màu vàng vặn vẹo biến hình.

Mười hơi thở qua đi, theo một tiếng nổ rung chuyển trời đất, mặt ngoài sa mạc màu vàng xuất hiện một cái hố to bằng nắm tay, một đạo hào quang xanh lục bay vào, ngay sau đó là cái hố thứ hai, cái hố thứ ba, hào quang xanh lục rậm rạp bay vào, toàn bộ sa mạc màu vàng chợt nổ tung, hóa thành cát vàng đầy trời bắn tung tóe ra khắp nơi, khói đặc cuồn cuộn.

Hàng vạn con sài lang màu vàng xuất hiện ở trong mi mắt đám người Kim Đức Thành, sài lang màu vàng kích thước không đồng nhất, nhỏ thì chiều dài cơ thể một trượng, lớn thì cao hai trượng, ngoài thân chúng nó trải rộng lông tơ màu vàng, tròng mắt là màu xanh biếc, trên lưng đều có một đôi cánh lông vũ màu vàng.

Cầm đầu là một con sài lang cỡ lớn dài mười trượng, cao ba trượng, tròng mắt màu xanh lục âm u của nó lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nó sau khi phát ra một tiếng rống quái dị, hàng vạn con sài lang màu vàng dang cánh, bay lên, lao về phía Kim Đức Thành.

Nháy mắt trận pháp bị phá, Kim Đức Thành lập tức phun ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt tái nhợt đi. Hắn không để ý tới việc lau máu tươi nơi khóe miệng, vội vàng hô: “Mau khống chế trận pháp ngăn cản chúng nó, tuyệt đối không thể để chúng nó xông vào Kim Nguyệt thành.”

Tu sĩ giáp vàng hoặc làm phép, hoặc lấy ra pháp khí pháp bảo, hoặc khống chế trận pháp, công kích Bích Nhãn Sa Sài Thú.

Trên không trung sáng lên nhiều đốm sáng màu vàng, hóa thành những tảng đá lớn màu vàng, đánh về phía Bích Nhãn Sa Sài Thú. Cuồng phong gào thét, vô số hạt cát màu vàng bay lên, hóa thành mâu cát, lưỡi đao cát, mũi tên cát... các vũ khí công kích Bích Nhãn Sa Sài Thú, từng lốc xoáy màu vàng lao thẳng đến Bích Nhãn Sa Sài Thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận