Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4652: Tái hiện linh thể giả (1)

Vậy thì phiền toái rồi, Huyền Linh đại lục lớn như vậy, Huyết Đao Chân Quân nếu cố ý trốn, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên rất khó tìm được Huyết Đao Chân Quân.

Huyết Đao Chân Quân bỏ chức môn chủ đang tốt đẹp không làm, cứ phải hạ giới giết tu sĩ Vương gia cùng linh thể giả, sau đó chuồn mất? Muốn nói là báo thù cho Huyết Đao phái, cũng trôi qua hơn vạn năm rồi, sớm không báo muộn không báo, cố tình ở lúc này hạ giới báo thù? Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nghĩ mãi không thể hiểu nổi.

Bọn họ tự nhiên không thể ngờ được, là tên thám tử kia Vương Xuyên Minh xếp vào bại lộ kinh động Huyết Đao Chân Quân, lại thêm Lý Nhất Hoành bị giết, Huyết Đao Chân Quân nghĩ lầm Vương gia làm, liền chuồn trước.

Nếu Lý Nhất Hoành chưa chết, Huyết Đao Chân Quân sẽ không chạy trốn nhanh như vậy.

Huyết Đao Chân Quân dẫn theo tinh nhuệ Huyết Đao môn rời khỏi, cuốn theo sạch sẽ tài vật trong bảo khố, Huyết Đao môn chỉ còn lại một cái thùng rỗng.

Như vậy, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tiêu diệt Huyết Đao môn không có ý nghĩa lớn, điều này sẽ đánh rắn động cỏ. Nếu là Huyết Đao Chân Quân chuyên môn nhằm vào tiểu bối Vương gia, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thật sự không làm gì được.

Vừa nghĩ đến Huyết Đao Chân Quân ở trong bóng tối để ý Vương gia, sau lưng Vương Trường Sinh phát lạnh một phen.

Không động vào Huyết Đao môn, giả bộ cái gì cũng không biết, còn có thể dịu đi một đoạn thời gian. Đương nhiên, cũng không bài trừ Huyết Đao Chân Quân thật sự đi Vạn Linh Uyên tầm bảo, chỉ là Vương Trường Sinh cảm thấy xác suất rất thấp.

Vương Hằng Diệu gật gật đầu: “Đúng vậy! Bây giờ Huyết Đao môn đã loạn hết cả lên, chỉ còn lại ba vị trưởng lão Luyện Hư từ phân đà chạy về, đang bàn bạc đối sách.”

Huyết Đao Chân Quân dẫn theo mười tu sĩ Luyện Hư đi tầm bảo, không ai cảm thấy có vấn đề, nhưng khi đồ vật trong bảo khố bị dọn trống, khó tránh khỏi làm người ta nghĩ nhiều.

Huyết Đao Chân Quân đã bị hại? Hay là đắc tội thế lực lớn nào, dẫn theo tinh nhuệ trốn chạy?

“Hắn chỉ mang đi mười tên Luyện Hư? Không mang tiểu bối khác?”

Uông Như Yên hỏi.

“Không, thân tộc của ba tu sĩ Luyện Hư còn ở Huyết Đao môn.”

Vương Hằng Diệu báo cáo theo sự thật.

“Xuyên Minh, nơi này giao cho ngươi, gắt gao chú ý động hướng của Huyết Đao Chân Quân, chúng ta cần chạy về Thanh Liên đảo.”

Vương Trường Sinh phân phó. Hắn lo lắng Huyết Đao Chân Quân là điệu hổ ly sơn, tập kích Thanh Liên đảo, khả năng rất thấp, nhưng bọn họ không thể không phòng.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Xuyên Minh đáp ứng.

Vương Hằng Diệu lấy ra một con thuyền bay hào quang màu xanh lập lòe, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi lên trên, lợi dụng Thanh Xi Châu ẩn nấp đi, Vương Hằng Diệu dẫn theo bọn họ rời khỏi Huyết Đao môn.

...

Quảng Nguyên tông, gian mật thất nào đó.

Vương Mạnh Sơn ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu vàng, đôi mắt khép hờ, hư ảnh một thanh trường đao lóe ra hào quang màu vàng lơ lửng ở không trung trước người.

Một lá bùa truyền âm bay vào, hư ảnh trường đao trước người Vương Mạnh Sơn chậm rãi tán loạn biến mất. Hắn mở đôi mắt, há mồm phun ra một đạo hào quang màu vàng, đánh trúng bùa truyền âm, một giọng nam tử cung kính vang lên: “Sư phụ, Đặng đạo hữu tới đây.”

Vương Mạnh Sơn từng phân phó, nếu là Đặng Thiên Kỳ tới chơi, lập tức thông báo hắn.

Trong mắt hắn hiện lên một mảng sát ý, lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin màu vàng, phân phó: “Mau mời Đặng đạo hữu đến sảnh đón khách, ta lập tức đi qua.”

“Vâng, sư phụ.”

Thu hồi pháp bàn đưa tin, Vương Mạnh Sơn đi ra ngoài.

Hắn trước mắt là Luyện Hư trung kỳ, đi lại rất gần với Tô Thanh Hành Lãnh Diễm phái, giúp Tô Thanh Hành thu thập tài nguyên tu tiên, rất được Tô Thanh Hành tín nhiệm.

Từ sau khi chủng tộc đại chiến kết thúc, Vương Mạnh Sơn đã không tìm thấy Đặng Thiên Kỳ, hắn luôn muốn trừ bỏ người này.

Đặng Thiên Kỳ không chỉ từng một lần biểu lộ hận ý đối với Vương gia, người này không ra, sớm hay muộn sẽ tạo thành tổn thất trọng đại cho Vương gia.

Vương Mạnh Sơn tới phòng nghị sự, không qua bao lâu, Đặng Thiên Kỳ đi vào.

“Đặng đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Vương Mạnh Sơn cười chào hỏi, giọng điệu thân thiện.

“Đã lâu không gặp, Vương đạo hữu, Quảng Nguyên tông các ngươi bây giờ là binh hùng tướng mạnh nha! Tu sĩ Luyện Hư đã có nhiều tới bốn vị.”

Đặng Thiên Kỳ nịnh bợ.

“Đều là Tô đạo hữu hỗ trợ, nếu không phải như thế, Quảng Nguyên tông chúng ta cũng sẽ không đạt được nhiều địa bàn cùng tài nguyên như vậy.”

Vương Mạnh Sơn khiêm tốn nói.

Quảng Nguyên tông trước mắt có bốn vị tu sĩ Luyện Hư, trong đó có hai người đi lại rất gần với Tô Thanh Hành, xem như kiềm chế Vương Mạnh Sơn, nếu là Vương Mạnh Sơn không nghe mệnh lệnh của Tô Thanh Hành, bọn họ sẽ thay thế.

“Vương đạo hữu, ta muốn mời ngươi hỗ trợ, truy bắt một tu sĩ Luyện Hư.”

Đặng Thiên Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói.

“Người nào?”

Vương Mạnh Sơn tò mò hỏi.

“Long Thanh Phong! Người này có huyết mạch giao long, có thể hóa thân giao long công kích kẻ địch, thực lực mạnh mẽ, ta muốn mời ngươi hỗ trợ, bắt người này, sau khi xong việc, ta chắc chắn thâm tạ.”

Đặng Thiên Kỳ giọng điệu thành khẩn.

Hắn giết Lý Nhất Hoành đệ tử của Huyết Đao Chân Quân, đạt được một món Định Long Bàn, cũng không biết có phải hắn vận khí tốt hay không, hắn lúc đi ngang qua phường thị lớn nào đó, Định Long Bàn có phản ứng, nói rõ Long Thanh Phong ngay trong phường thị lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận